HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 52
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Câu hỏi của Chung Ly Trình khiến bao nhiêu tính toán của Từ Minh Nghĩa đều nghẹn trở lại.
Hôm nay hắn đến là để gặp mặt Chung Ly Trình dưới sự giật dây bắc cầu của Niệm Vọng.
Từ những tình báo mà người của hắn điều tra được, Từ Minh Nghĩa biết Chung Ly Trình đã tổ chứ được một thế lực rất lớn.
Niệm Vọng và hắn tính toán với nhau, trước mắt tạm nương danh nghĩa Chung Ly Trình mà gom đám di lão Nguyên Châu kia lại, sau đến khi mưu hoa đế vị lại trực tiếp thay thế vị trí của Chung Ly Trình.
Thắng làm vua, thua làm giặc, cũng chỉ như thế.
Có điều hiện giờ, Chung Ly Trình đã vạch thẳng dã tâm của hắn, khiến hắn phải tạm hoãn.
Từ Minh Nghĩa chau mày, nhìn Chung Ly Trình, nói: “Lời ấy của Thế tử là có ý gì?”
Chung Ly Trình cười một tiếng: “Hôm nay mời đại nhân đến đây chính là muốn bàn chuyện đại sự.
Ta thật lòng muốn hợp tác với đại nhân, cho nên đi thẳng vào vấn đề luôn.”
“Mười lăm tháng Tám, chính là ngày làm đại sự.
Không dối gạt đại nhân, thời gian của ta không còn nhiều, chỉ là một người sắp chết.
Nhưng vì cơ nghiệp tổ tông, đành phải cố gắng dốc sức một phen.
Ta thành tâm hy vọng đại nhân có thể giúp ta, chỉ nguyện đoạt lại được giang sơn Sở quốc.
Đợi đến khi sự thành, hẳn là cũng đến lúc ta phải đi.” Chung Ly Trình đẩy mối họa ngầm lớn nhất trên người ra, nửa thật nửa giả mà nói với Từ Minh Nghĩa.
“Thế tử đây là…” Từ Minh Nghĩa không hề che giấu nỗi kinh ngạc.
Lời này của Chung Ly Trình thật sự khiến hắn không thể lí giải.
Chung Ly Trình dứt khoát nói thẳng: “Ta trước đây trúng cổ độc, không cách nào giải được, chỉ còn một xuân thu là phải hồn quy.
Lần này nói thật với đại nhân, chỉ là hy vọng đại nhân có thể thành tâm giúp đỡ.
Trợ ta đoạt được đế vị rồi, đợi Sở quốc ta vinh quy, ta liền nhường ngôi lại cho đại nhân, chắp tay dâng cả giang sơn Chung Ly gia.”
“Này…”
Cách làm của Chung Ly Trình cũng thật vô lí.
Nếu đã không thể sống lâu, hà cớ phải lao tâm lao lực đi tranh đoạt giang sơn làm gì? Nhưng trên đời này, rất nhiều người chỉ hành động dựa theo ý nguyện, nào có nhiều đạo lí như thế?
Ngồi vững trên giang sơn Chung Ly gia là ý nguyện của Trung Châu Vương.
Chung Ly Trình nếu đã lựa chọn kế thừa điều ấy, như vậy bất luận thế nào, hắn cũng mong mình sẽ thực hiện được.
Cho dù muốn vong, Sở quốc cũng phải vong trên tay bọn họ.
Chung Ly Trình không để ý đến sự khó hiểu của Từ Minh Nghĩa, chỉ nhấc một chiếc hộp đặt trong tầm với lên, đặt trước mặt Từ Minh Nghĩa, thong thả mở ra, lại nói: “Đây là ngọc tỷ truyền quốc của hoàng thất Chung Ly ta.
Ta viết cho đại nhân một bản chiếu thư nhường ngôi.
Chỉ cầu đại nhân tận lực giúp đỡ!”
Hắn mở hộp.
Một quả ngọc tỷ với cốt cương ngọc nằm sờ sờ trên lớp lụa đỏ.
Đồng tử Từ Minh Nghĩa co rụt, thất thanh hỏi: “Ngọc tỷ truyền quốc không phải nằm trong tay bệ hạ sao?”
“Đó là giả.
Cái Chiêu Đế đưa cho Hoàng hậu là giả.” Chung Ly Trình chậm rãi nói: “Ta còn một chuyện muốn báo cho đại nhân biết.
Trước khi chết, Chiêu Đế đã trúng kịch độc.
Độc này, chính là do Hoàng hậu hạ.”
“Ta ẩn nấp ở Nguyên Châu bao nhiêu năm, rất rõ việc này.
Chỉ có Chiêu Đế đến trước lúc chết vẫn chẳng hay biết gì, còn truyền ngọc tỷ lại cho Hoàng hậu.” Chung Ly Trình nói tiếp: “Ta không muốn ngọc tỷ của hoàng thất Chung Ly ta rơi vào tay ả độc phụ đấy, lúc ấy lại bất hạnh bị Lý gia phản bội, không còn sức lập lại Sở quốc, đành phải sai người tráo ngọc tỷ trong tay Hoàng hậu.”
“Nếu đại nhân không tin, ta đây liền nghiệm chứng một phen cho đại nhân xem.” Chung Ly Trình nói, lại đặt tay lên ngọc tỷ.
Chỉ thoáng chốc, ánh sáng rực rỡ đã lóe lên, khiến người ta không tài nào mở mắt.
Từ Minh Nghĩa hơi híp mắt, nhìn quả ngọc tỷ sáng rực dưới tay Chung Ly Trình, nghe hắn nói: “Khi Cao Tổ tạo ra quả ngọc tỷ này thì từng lệnh Đại Ty Mệnh lúc ấy hạ chín tầng vu thuật.
Con cháu Chung Ly gia ta hễ chạm vào là sẽ sáng lên.
Điển cố này, Từ đại nhân hẳn cũng đã nghe qua.”
Từ Minh Nghĩa nhìn đến ánh sáng ấy, trong lòng cũng đã tin bảy tám phần.
Đương nhiên, bất luận ngọc tỷ truyền quốc có phải thật sự hay không thì cũng chẳng ngăn được dã tâm của hắn.
Từ Minh Nghĩa không quan tâm chuyện Chung Ly Trình nhường ngôi, bởi vì trong kế hoạch của hắn, người thay thế Huyên Cảnh Thần là hắn chứ không phải Chung Ly Trình.
Nếu Chung Ly Trình đã bày ra thành ý như thế, dù rằng thành ý này khiến Từ Minh Nghĩa có phần kinh ngạc, thì vẫn có thể cung cấp rất nhiều chỗ lợi để hắn dễ bề hành sự sau này.
Vì thế, Từ Minh Nghĩa chắp tay, nói với Chung Ly Trình rằng: “Nếu đã đến tìm thì ta ắt đã chuẩn bị sẵn sàng để vì Thế tử mà tận tâm tận lực.
Ta là cựu thần của Sở Quốc, cũng là thuộc thần của Trung Châu Vương.
Vì Sở quốc, chắc chắn sẽ dốc toàn lực.”
Chung Ly Trình lúc này mới gật đầu, cất hộp, bắt đầu cùng Từ Minh Nghĩa thương thảo những công việc tiếp theo.
Chung Ly Trình sống không lâu, dùng ngôi vị đế vương mà dụ Từ Minh Nghĩa trợ mình đoạt đế.
Mà Từ Minh Nghĩa, người vốn đã có sẵn tính toán trong lòng, cũng đang lợi dụng Chung Ly Trình, hòng bước lên ngôi vương chí cao vô thượng.
Bọn họ đều muốn trở thành Hoàng đế, bất luận vì lí do gì.
Lại không ngờ Niệm Vọng, người giật dây bắc cầu cho cả hai, đều xem họ như những con tép riu đáng thương mắc trong lưới đánh cá.
Hôm nay, khắp Cửu Châu trình diễn tiết mục Tướng quân hành thích Vua.
Như là cố ý, bọn họ đẩy đám người ấy đến trước mặt các quan viên, công khai bộc lộ ý đồ của bản thân.
Các quan viên gấp rút ngăn chặn những vở diễn có ý bôi đen, nào ngờ lại vừa đúng ý bọn người nọ.
Rất nhiều người đều đang chờ mùa thu đến, Niệm Vọng cũng thế.
Hắn đang đợi mùa thu hoạch cuối cùng, cũng là mùa thu lá rụng của chính hắn.
Tất cả những người biểu diễn vở kịch ở Hạnh Hoa Lâu đều bị Kim Bào Vệ của Dương Ngọc Đình bắt về phủ Nguyên Châu.
Bởi vì câu nói quân chủ thiên mệnh của nữ Tướng quân lúc cuối mà Nhạc Chính Dĩnh, người trước giờ vốn nhạy bén, lại nghĩ đến càng nhiều.
Lời phê mệnh của Huyên Cảnh Thần xuất hiện trước khi thành thân với Chung Ly Sóc.
Lúc ấy, ngoại trừ người của Giám Thiên Ty ra thì không còn ai biết đến nữa.
Sau này, Thứ Đế bệnh nặng, trong triều dậy lên lời đồn, lại có người nhắc đến phê mệnh của Huyên Cảnh Thần.
Quân chủ thiên mệnh.
Chính bốn chữ này đã hại Huyên Cảnh Thần năm đó trở thành mục tiêu đả kích của tất cả các bên, bị ép phải giao ra binh phù.
Nếu không phải Thái tử vẫn một mực bảo vệ và tin tưởng, e là Huyên Cảnh Thần năm đó đã bị một tờ chiếu thư của Thứ Đế ban chết.
Cũng may Thứ Đế khi ấy đã lâm bạo bệnh, cộng thêm trước đó, khi phản vương bị diệt, những kẻ có mưu đồ đều đã chết sạch nên Thái tử cuối cùng cũng đăng cơ.
Bằng không, hôm nay nào có vị Nữ hoàng thống trị Khánh quốc đây.
Tuy Chiêu Đế không quá am hiểu