HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 54
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chuyện Chung Ly Sóc đánh nhau với người ta ở Hoằng Văn Quán cuối cùng vẫn kinh động đến phủ Trấn Bắc Hầu.
Tiên sinh trong học quán mời trưởng bối trong nhà các học sinh gây sự, đi cùng Trấn Bắc Hầu đến Hoằng Văn Quán đón Chung Ly Sóc còn có Nhạc Chính Dĩnh.
Nhà Từ Nhân Lễ là Từ Nhân Thanh đến, gặp người cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ quan sát thấy Từ Nhân Lễ không bị thương rồi thôi.
Tô Hợp không có trưởng bối, nhưng chuyện này nhiễu đến trong cung nên Trưởng Công chúa Huyên Cảnh An ra tới.
Những tiên sinh trong Hoằng Văn Quán bảo đám trẻ này không chịu nói nguyên nhân sự việc.
Các đại nhân mà chức quan không cao bằng Trấn Bắc Hầu lập tức răn dạy con cháu nhà mình, bắt đám thiếu niên vừa bị các võ sĩ đánh đến xanh tím mình mẩy xin lỗi ba người Chung Ly Sóc.
Chung Ly Sóc vốn không định khó xử bọn họ, thế nên chỉ đứng dậy nói: “Nếu xin lỗi thì cũng phải là ta xin lỗi mới đúng.
Là ta ra tay trước nên mới có cớ sự này.
Có điều nguyên nhân trong đó, xét đến cùng vẫn là do các ngươi.
Họa từ miệng mà ra, mong các ngươi ghi nhớ, chớ có lần sau nữa.”
Trước mặt các vị đại thần, Chung Ly Sóc lại răn dạy con cháu bọn họ như một sư trưởng.
Nhưng dẫu vậy, vẫn không một ai cảm thấy nàng nói sai.
Trong nháy mắt ấy, khí thế mà Chung Ly Sóc toát ra khiến Trưởng Công chúa phải ghé mắt.
Nhạc Chính gia, lại có thêm một tài năng có thể bồi dưỡng nữa.
Trưởng Công chúa ngẫm nghĩ, rồi lại đứng ra thay Chung Ly Sóc chu toàn: “Chuyện hôm nay chỉ là các thiếu niên đùa giỡn với nhau.
Hiện giờ bắt tay giảng hòa, xem như bỏ qua.”
Mọi người còn có thể nói gì nữa, đành phải nghe theo lời Trưởng Công chúa, cứ thế mà tan.
Trấn Bắc Hầu nhìn khóe mắt Chung Ly Sóc, đau lòng lại không biết nên nói gì, đành thay Chung Ly Sóc xin nghỉ với Tô Hợp rồi dắt người về nhà.
Từ Nhân Lễ đi theo Từ Nhân Thanh.
Nhóm ba người đánh nhau giải tán trong hôm nay, ai nấy đều về nhà nghe răn dạy.
Trấn Bắc Hầu đi trước, dẫn Chung Ly Sóc gấp rút lên xe ngựa.
Vừa vào trong, ông lại nhìn sang Nhạc Chính Dĩnh lúc này vẫn thong thả đi phía sau, nói: “Giúp A Tố xem xem còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Con gái út nhà ông ta thân thể ốm yếu, sao có thể là đối thủ của đám tiểu tử kia, chỉ sợ bị thương ẩn chỗ nào đó cũng không chừng.
Chung Ly Sóc dở khóc dở cười, vừa ngồi xuống đã nói: “Phụ thân, tỷ tỷ, con chỉ là bất cẩn quẹt bị thương khóe mắt thôi, ngoài ra không có gì đáng ngại.”
Nhạc Chính Dĩnh liếc mắt nhìn phụ thân đang hết sức nóng lòng nhà mình, bình thản nói: “Thương này cũng phải về nhà thì mới xem được.” Nói đoạn, nàng lại chuyển mắt sang Chung Ly Sóc: “A Tố, vừa rồi muội nói là muội động tay trước.
Vì sao phải đánh nhau với người ta?”
Chung Ly Sóc hiểu, Nhạc Chính Dĩnh đây là chuẩn bị răn dạy nàng.
Nhưng nàng cũng không phải thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, căn bản không cảm thấy lo lắng, vẫn bình tĩnh đáp lời: “Trưởng tỷ, không phải ta kiếm chuyện, mà là nhóm người này chỉ trích bệ hạ, không hiểu lễ pháp.
Ta chỉ muốn giáo huấn bọn họ thôi.”
“Giáo huấn người khác có rất nhiều cách.
Vì sao muội lại cố tình muốn dùng cách này? Ngộ nhỡ bị thương ở đâu thì phải làm sao?” Giọng Nhạc Chính Dĩnh mang theo mấy phần nghiêm khắc, ánh mắt cũng ẩn chứa cảm giác áp bách khiến người ta phải khuất phục.
Trong chuyện hôm nay, nàng cảm thấy Nhạc Chính Tố thật đúng là không biết yêu quý bản thân.
Bất luận làm chuyện gì cũng phải bảo vệ chính mình cho tốt trước đã.
Chung Ly Sóc hiểu tâm tư Nhạc Chính Dĩnh, chỉ cúi đầu nói: “Ta biết chuyện này ta làm không quá thích hợp, chỉ là không thể nhịn được nữa.”
“Đám thiếu niên này, chỉ trích bệ hạ hành thích vua ngay tại học quán đã là tội đại bất kính.
Người đọc sách như vậy, không dùng nắm đấm tiếp đãi thật sự là quá thiếu sót rồi.” Chung Ly Sóc nói với giọng điệu căm giận, không một chút hối hận.
Nghe hiểu ý tứ của nàng, Nhạc Chính Dĩnh chợt sửng sốt, không ngờ nguyên nhân lại là bệ hạ.
Nghĩ đến những lời đồn đãi vớ vẩn mấy hôm nay cùng kế hoạch mà bệ hạ đã an bài, lại nhìn Chung Ly Sóc ngồi ngay trước mắt, Nhạc Chính Dĩnh nhất thời không biết nên nói sao cho phải.
Lát sau, nàng mới cất lời: “Chuyện này, muội biết là được rồi, chớ có lần sau nữa.”
Chung Ly Sóc chắp tay, không nói phải, cũng chẳng nói không.
Bởi vì trong lòng nàng, đây là chuyện không thể trả lời một cách xác định.
Nàng biết Nhạc Chính Dĩnh chỉ hy vọng nàng có thể yêu quý bản thân, nhưng ở trong lòng Chung Ly Sóc, có rất nhiều chuyện thậm chí còn quan trọng hơn cả bản thân.
Mà Hoàng hậu, chính là quan trọng nhất trong số đó.
Không khí căng thẳng giữa tỷ muội hai người cuối cùng cũng hơi chút buông lỏng.
Trấn Bắc Hầu, người từ đầu vẫn luôn ở bên cạnh nhìn mà không tiện chen vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn Chung Ly Sóc mà dịu giọng nói: “Được rồi, chuyện qua thì cho qua đi.
Hầu phủ chúng ta cũng không phải sợ con đánh người.
Nếu con đánh không lại thì còn các võ sĩ trong phủ…”
Ông còn chưa nói xong đã nhận được một tiếng thở dài từ Nhạc Chính Dĩnh.
Nhận ra mình vừa lỡ mồm, Trấn Bắc Hầu cười ha ha, đoạn vươn tay vỗ vai Chung Ly Sóc, nói: “Đừng sợ tỷ tỷ của con.
Nàng lúc ở Hoằng Văn Quán còn nghịch hơn con nhiều.”
Trong mắt Trấn Bắc Hầu, đây chỉ là mấy đứa trẻ đánh nhau.
Chỉ cần là có nguyên nhân thì cũng không có gì không tốt.
Nhạc Chính Dĩnh thở dài một hơi, nghĩ thầm con khi đó là đi theo bệ hạ, đánh ai cũng không sợ, thân thể lại khỏe mạnh, A Tố có thể so với con sao?
Nhưng nàng cũng biết vì chuyện vu hí mới trước đây mà phụ thân lại càng xem trọng và dung túng A Tố, nên không tiếp tục nhiều lời.
Đương nhiên đấy là còn bởi vì suốt một năm này, Nhạc Chính Tố vẫn rất hiếm khi khiến người ta phải nhọc lòng.
Có điều, lại là vì bệ hạ.
Nhạy bén như Nhạc Chính Dĩnh, nhớ đến chuyện bệ hạ đưa A Tố về phủ vào mấy tháng trước, mày khẽ chau.
Bỗng nhiên, nàng nghĩ đến A Tố đã ở trong cung một thời gian, liệu có khi nào đã gặp lại bệ hạ?
Không đúng.
Nhạc Chính Dĩnh nhớ lại vẻ mặt của Nhạc Chính Tố khi nhìn bệ hạ từ xa ở Ngư Long Các ngày ấy, mới chợt nhận ra Nhạc Chính Tố đã gặp qua bệ hạ từ lâu rồi.
Như vậy hôm ấy, trước cửa hầu phủ, vì sao A Tố còn gọi bệ hạ là Vĩnh Nhạc đại nhân?
Những nghi hoặc đó ngưng kết thành một điều bí ẩn khác.
Sau khi dùng bữa tối và để y công bôi thuốc, Nhạc Chính Dĩnh bưng một bát canh đến gõ cửa thư phòng Chung Ly Sóc.
Lúc này, Chung Ly Sóc đang sửa sang lại thư tịch, nghe tiếng gõ cửa liền mời người vào.
“Mẫu thân sai người hầm canh cho muội, ta bèn mang đến đây.” Nhìn muội muội đang bận bày biện thư tịch, Nhạc Chính Dĩnh có phần dè dặt hỏi, “Hôm nay...!có thấy tỷ tỷ hơi hung quá không?”
Chung Ly Sóc vừa thấy vẻ mặt ấy thì trong lòng đã hiểu bảy tám phần mười.
Nàng cảm thấy hơi buồn cười, buồn cười rồi lại chua xót.
Nói nữa, nàng từ nhỏ đã sống trong lãnh cung, chỉ khi