HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 74
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Sắc mặt Chung Ly Sóc lập tức biến đổi.
Nàng nhìn Chung Ly Mạc còn đang hôn mê bất tỉnh trên giường, tay siết chặt.
Cổ Huyết Thiền, cổ độc khiến nàng mất mạng đời trước, không ngờ lại xuất hiện trước mắt một lần nữa, còn là trên người Chung Ly Mạc.
Nhìn Thái y đang tất bật cứu chữa, cánh môi Chung Ly Sóc khẽ run, lui lại mấy bước theo bản năng rồi xoay người đi tìm Huyên Cảnh Thần.
Nàng vừa ra đã thấy Dương Ngọc Đình thân mặc giáp vàng đang đứng trước mặt Huyên Cảnh Thần nói gì đó.
Thấy nàng, Huyên Cảnh Thần lập tức tạm ngưng, nhìn sang rồi lo lắng hỏi: “Vân Trung Vương sao rồi?”
Vẻ mặt Chung Ly Sóc không thích hợp lắm, như đang cố gắng kiềm chế bản thân, sợ sẽ để lộ ra điều gì trước mặt Huyên Cảnh An, chỉ miễn cưỡng đáp: “Thái y đang cứu chữa, nói chỉ là ngoại thương, nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Nhìn ra vẻ khác thường của nàng, Huyên Cảnh Thần bèn tiến đến bên cạnh, đưa mắt hỏi dò.
Chung Ly Sóc nắm tay Huyên Cảnh Thần, dắt sang một chỗ khác.
Tay nàng đang run rẩy, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Huyên Cảnh Thần trở tay nắm ngược lại, lòng bất an hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Không phải Tam Mộc chỉ bị trúng một kiếm thôi sao? Chẳng lẽ trên kiếm có độc?”
Nếu là có độc thì người của Thái y viện đã sớm kêu gào, nào dám qua loa với Cảnh An mà nói chỉ là vết thương nhẹ?
Chung Ly Sóc siết chặt tay Huyên Cảnh Thần, như thể làm vậy thì sẽ an tâm hơn một chút, cất giọng đáp: “Là độc, cổ độc.
Cổ Huyết Thiền.”
Huyên Cảnh Thần cả kinh trong lòng.
Chung Ly Sóc lúc này ngược lại không hoảng hốt mà đã trấn định hơn một chút, bèn nói: “Trước đây ta nghe Tam Mộc nói mùa đông năm ngoái đệ ấy cũng thiếu chút nữa đã trúng cổ này, còn tìm được hai thiếu niên ta phái đi Nam Cương.
Tam Mộc nói thuốc giải của cổ độc này đã được phối chế xong, cũng không có gì đáng lo ngại.
Ta nghĩ để nàng một mặt phái người đến Nam Cương tìm thuốc giải, một mặt sai người đưa Tam Mộc về Vân Châu chữa trị.”
Đây thật sự là phương án tốt nhất.
Huyên Cảnh Thần gật đầu, lại nắm tay an ủi: “Ta đây liền cho người chuẩn bị, ngày mai sẽ đưa Tam Mộc về Vân Châu.”
“Ta cũng đi cùng.” Chung Ly Sóc gật đầu, nói.
Huyên Cảnh Thần thoạt tiên là sững sốt, sau lại thở dài: “Điện hạ sao có thể theo Tam Mộc được.
Nàng còn có thương tích, hơn nữa Trấn Bắc Hầu cũng sẽ không để nàng làm vậy.”
“Vậy Tam Mộc…”
Huyên Cảnh Thần nói: “Điện hạ yên tâm.
Ta để Cảnh An đi cùng đệ ấy về Vân Châu.”
Huyên Cảnh An là Viện trưởng Xu Mật Viện.
Nếu nàng rời khỏi thành Nguyên Châu, Huyên Cảnh Thần sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực trên chính trường.
Nhưng mà không sao, giờ Chung Ly Sóc đã trở lại, cũng giống vậy, Huyên Cảnh Thần cũng có thể giữ người lại trong cung.
Chung Ly Sóc nghe thế cũng cảm thấy Huyên Cảnh An thích hợp hơn mình, bèn gật đầu đồng ý.
Huyên Cảnh Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó bước đến trước mặt Huyên Cảnh An, nói với muội muội rằng Vân Trung Vương còn trúng độc, phải về Vân Châu một chuyến.
Sắc mặt Huyên Cảnh An đại biến.
Con người bình thường rất thông minh, khôn khéo là nàng giờ lại vì người trong lòng mà bối rối, hoảng loạn.
Nàng lo cho tính tình quá mức mềm mỏng của Chung Ly Mạc, lại không yên tâm triều chính, bèn nhìn sang Huyên Cảnh Thần, bất an hỏi: “Hoàng tỷ, nếu ta thật sự theo chàng về Vân Châu…”
“Muội yên tâm, trong triều thiếu muội thì trẫm đúng là bất tiện hơn một chút nhưng những người còn lại trong Xu Mật Viện cũng rất hữu dụng.” Huyên Cảnh Thần thở dài một tiếng, lại nhìn muội muội, nói: “Bằng không muội có ở lại Nguyên Châu thì vẫn cứ canh cánh đệ ấy mãi thôi.”
Huyên Cảnh An cắn môi dưới, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Vậy ta theo Tam Mộc về Vân Châu, xin hoàng tỷ cho nghỉ một tháng.
Tối đa một tháng, ta sẽ trở về.”
Huyên Cảnh Thần cười cười, xem như đồng ý.
Các Thái y chữa trị xong ngoại thương cho Chung Ly Mạc đã nói rõ rằng không rành loại độc mà hắn trúng.
Nhưng Huyên Cảnh Thần biết, Chung Ly Sóc cũng biết, bèn nói ra quyết định đưa Vân Trung Vương về Vân Chân cứu chữa, đi theo còn có hai vị là Trưởng Công chúa và Thái y mà Huyên Cảnh Thần rất mực tín nhiệm.
Đêm nay cuối cùng cũng kết thúc sau khi Chung Ly Mạc hôn mê bất tỉnh.
Biết độc này có thể giải, Chung Ly Sóc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thêm trên người vẫn còn thương tích, loay hoay suốt một đêm nàng cũng cảm thấy tinh thần mệt mỏi.
Sau khi bên Chung Ly Mạc tạm ổn, Huyên Cảnh Thần lại dặn dò Dương Ngọc Đình thêm mấy câu, bấy giờ mới ai về chốn nấy.
Màn Chung Ly Sóc và Huyên Cảnh Thần nắm tay cùng xuất hiện tuy khiến Dương Ngọc Đình kinh ngạc nhưng sau khi trải qua hàng loạt biến cố như bạn thân là hậu đại của phản thần, giấu giếm bao năm, còn bức vua thoái vị, Dương Ngọc Đình đã không rảnh suy nghĩ quá nhiều.
Thống lĩnh bận rộn mở to đôi mắt đen láy mà quay về cương vị, trông giữ các phản thần càng thêm phần nghiêm ngặt, chỉ chờ mai đến lại áp giải đám người kia về thành.
Huyên Cảnh Thần dắt tay Chung Ly Sóc về đến tẩm điện.
Hai người cởi áo nằm xuống, lại không một ai buồn ngủ, dù vẫn đang giữa đêm thâu.
Cảm nhận được hô hấp còn chưa ổn định của người bên cạnh, Huyên Cảnh Thần nghiêng mình, ngẩng đầu nhìn Chung Ly Sóc, cất tiếng hỏi: “Điện hạ còn đang lo lắng cho Tam Mộc sao?”
Chung Ly Sóc mở mắt, nhìn dung nhan xinh đẹp trong lòng, miễn cưỡng cười cười: “Đúng là có hơi lo.”
Thấy đối phương không lảng tránh vấn đề này, Huyên Cảnh Thần bèn cất giọng an ủi: “Ngày mai Cảnh An sẽ đi cùng Tam Mộc về Vân Châu, đệ ấy sẽ bình an vô sự thôi.
Không còn sớm nữa, hôm nay điện hạ cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Chung Ly Sóc gật đầu, song mày vẫn chau chặt.
Huyên Cảnh Thần vươn đầu ngón tay vuốt phẳng hàng mi nhăn trông có vẻ sắc bén của người trước mắt, khẽ thở dài một tiếng.
Chung Ly Sóc cúi đầu, thấy vẻ mặt lo lắng của Huyên Cảnh Thần, bèn nói: “Độc này có hơi khó chịu đựng, ta sợ Tam Mộc không nhịn được.”
Huyên Cảnh Thần sửng sốt, thấy vẻ ưu sầu giăng đầy trong sâu thẳm ánh nhìn của Chung Ly Sóc, chỉ cảm thấy lòng châm chích nhói đau.
Nàng rất hiếm khi có cảm xúc yểu điệu như vậy.
Những cảm xúc ấy dường như chỉ dành cho riêng mình Chung Ly Sóc.
Bất luận là vui vẻ hay ưu sầu, tất cả đều vì người này mà nảy sinh.
Đầu ngón tay Huyên Cảnh Thần vuốt ve nét mặt Chung Ly Sóc, lát sau mới nói: “Điện hạ… điện hạ trước kia cũng là trúng loại độc ấy đúng không?”
“Ừm.”
“Như vậy vì sao không nói cho ta?” Giọng Huyên Cảnh Thần bất chợt run rẩy, xen chút khản đặc, “Lúc thành thân, điện hạ nói với ta phu thê một thể, tín nhiệm là hàng đầu.
Đối với ta, nàng chắc chắn sẽ không nửa lời giấu giếm, sẽ luôn thẳng thắn với nhau.”
“Thế thì, sau khi phát hiện mình trúng độc, vì sao lại không sai người truyền tin cho ta?”
Huyên Cảnh Thần đau lòng