HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 81
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Ý chỉ đại hôn của Huyên Cảnh Thần chính thức được tuyên cáo ngay khi thượng triều ngày hôm sau.
Phủ Trấn Bắc Hầu thăng quan tiến tước.
Trấn Bắc Hầu thành Định Quốc công.
Nhạc Chính Dĩnh lại thành Thế nữ phủ Quốc công.
Hầu phu nhân thành Quốc công phu nhân, có tước vị riêng.
Còn Nhạc Chính Tố, vị Hoàng phu sắp đại hôn này, lại dựa theo những Hoàng phu trước kia mà được phong An Quốc hậu.
Đồng thời, Nữ hoàng trước giờ vốn tiết kiệm còn ban cho vô số trân bảo, nhằm biểu lộ sự kính trọng cùng sủng ái của mình đối với Hoàng phu.
Những ai từng gặp qua Nhạc Chính Tố phần lớn đều biết nàng giống Chiêu Đế.
Sau khi ý chỉ đại hôn truyền đến mỗi nhà, câu nói ‘Hoàng phu giống hệt tiên đế’ kia lại lặng lẽ lan truyền trong thành Nguyên Châu.
Vì thế, rất nhiều người không rõ ngọn nguồn đều cho rằng Nữ hoàng xem Nhạc Chính Tố như thế thân của Chiêu Đế.
Nhạc Chính Tố tuổi trẻ khí thịnh, nếu là một kẻ si tình, nghe được lời ấy hẳn không tránh khỏi việc gây rối với Nữ hoàng một phen, có lẽ Đế Quân hai người còn vì thế mà rạn nứt tình cảm cũng không chừng.
Nhưng đáng tiếc, Nhạc Chính Tố là Chung Ly Sóc, nghe được lời ấy chẳng những không phật lòng mà còn cảm thấy khá tốt.
Bởi vì như vậy thì thế nhân đều biết Nữ hoàng yêu Chiêu Đế, hơn nữa còn yêu rất đậm sâu.
Mà nàng hiện giờ sẽ dùng thời gian chứng minh, cho dù là Nhạc Chính Tố thì những sủng ái có được từ Nữ hoàng cũng đều là thật.
Nhưng Chung Ly Sóc không để bụng không có nghĩa là Huyên Cảnh Thần cũng thế.
Khi thành Nguyên Châu bắt đầu truyền bá lời đồn này thì Huyên Cảnh Thần đã lập tức điều tra rõ ngọn nguồn, tìm được người lắm miệng mà cảnh cáo một phen.
Quay đầu, đóng cửa phòng, lại cùng Chung Ly Sóc qua những ngày tháng ngọt ngào.
Mấy hôm sau, tia nắng phía đông chiếu rọi xuyên qua mây, chiếu lên tường thành cửa bắc nguy nga.
Cờ xí của Khánh quốc nở rộ màu đỏ rực như máu trong gió thu phần phật.
Mấy vị Kim Bào Vệ mở đầu, cưỡi những thớt ngựa cao lớn phi qua cửa bắc dày nặng, dẫn hai người cưỡi ngựa phía sau đi về phương bắc.
Đó là hai nam tử, một cao một thấp, một lớn một nhỏ.
Người lớn tuổi hơn mặt như sương lạnh, thân hình đĩnh đạc ngồi trên lưng ngựa, phong thái kiên cường tựa kiếm sắc.
Người nhỏ tuổi còn có phần non nớt, lúc này đang túm dây cương, liên tục ngoái nhìn về phía đô thành đã sớm không còn thấy cảnh phồn hoa, mặt thoáng ưu sầu.
“Nhân Lễ, đệ đang nhìn gì vậy? Phải đi rồi.” Hai người này chính là huynh đệ Từ Nhân Thanh bị lưu đày đến đất bắc.
Từ Nhân Thanh thấy ấu đệ như thế, không khỏi gọi một câu.
Từ Nhân Lễ lắc đầu, nghĩ thầm, hắn biết phải đi rồi, đi rồi thì không còn gặp lại Nhạc Chính Tố được nữa.
Thiếu niên anh tuấn thở dài một hơi, rồi túm cương đi theo sau huynh trưởng, thẳng hướng phía trước không còn quay đầu.
Cũng phải.
Người cửa nát nhà tan như bọn họ là sẽ không ai đến tiễn đưa.
Một đường hướng bắc, đi được mười dặm thì đã đến giờ cơm.
Kim Bào Vệ áp giải xuống ngựa tại tiểu quán ven đường, gọi huynh đệ Từ gia cùng nhau dùng bữa.
Ngày thu tịch liêu, trạm dịch nho nhỏ này chỉ có mấy người họ.
Không lâu sau, một đợt vó ngựa vang lên từ phía rừng cây.
Các Kim Bào Vệ vốn đang dùng cơm vội buông chén đũa, gác tay lên trường đao bên hông.
Tiếng vó ngựa lao nhanh ngày một đến gần.
Từ Nhân Thanh chỉ xem như mắt điếc tai ngơ, tập trung dùng cơm cùng ấu đệ ngồi đối diện.
Chẳng mấy chốc mà đoàn người đã lao ra khỏi rừng trúc, thít chặt bụng ngựa dừng lại ngay trước quán cơm không mấy rộng rãi này.
“Là các đại nhân đưa huynh đệ Từ gia lên phía bắc sao? Ta là An Quốc hậu, đến để tiễn bạn cũ.” Một giọng nói hết sức quen thuộc dừng bên tai.
Từ Nhân Lễ đang vùi đầu ăn cơm bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa đến.
Trên bãi đất trống trước quán cơm, một hàng Kim Bào Vệ bảo hộ chung quanh ba người dẫn đầu.
Gần như chỉ liếc mắt một cái là Từ Nhân Lễ đã thấy được thiếu niên tươi đẹp mà ấm ápbđứng dưới ánh mặt trời xán lạn kia, không khỏi buột miệng thốt lên: “Tố!”
Hai mắt Chung Ly Sóc sáng ngời, cùng Tô Hợp ở bên cạnh nhìn về phía Từ Nhân Lễ, gọi: “Nhân Lễ… May mà các ngươi vẫn chưa đi xa.
Ta còn theo kịp.”
Chung Ly Sóc xoay người xuống ngựa, cùng Tô Hợp chạy về phía thiếu niên đang vọt ra từ tiệm cơm.
Ba người vồ lấy nhau, Chung Ly Sóc bị thiếu niên ôm chặt vào lòng.
Từ Nhân Lễ hơi thất thố, chỉ có thể đỏ mắt siết chặt người trước mặt.
Hắn ôm một lúc, nghĩ đến Tô Hợp ở bên cạnh lại giơ tay kéo luôn Tô Hợp.
Ba người cứ thế mà ôm lấy nhau.
Dưới ánh mặt trời, các thiếu niên tụ lại.
Từ Nhân Thanh ngồi trong quán cơm u tối, nhìn các thiếu niên ôm nhau, ánh mắt lại chuyển sang một vị Kim Bào Vệ cưỡi ngựa đỏ ngoài cửa.
Bốn mắt chạm nhau, hắn nhìn Kim Bào Vệ đại nhân với dáng người nhỏ nhắn mà đĩnh đạc, khẽ khom người, yên lặng thi lễ.
Hắn nhận ra được, người này chẳng phải ai khác mà đúng là Huyên Cảnh Thần cải trang đến đây.
Huyên Cảnh Thần gật đầu, lại xoay người xuống ngựa, chậm rãi tiến đến trước mặt hắn, gọi: “Từ đại nhân…”
Từ Nhân Thanh mỉm cười: “Không ngờ hôm nay chủ công còn bằng lòng đến gặp ta.”
Huyên Cảnh Thần cũng cười cười: “Không phải lỗi ngươi gây nên nhưng lại muốn ngươi phải gánh hậu quả.
Đây chính là việc không cách nào tránh khỏi, sao ta lại không rõ?” Nàng nhìn vị thần tử mà trước giờ mình vẫn rất mực xem trọng, nhẹ giọng nói: “Chuyến này đi Lan Châu, đường xá xa xôi.
Biên cảnh chiến tranh đúng là thời cơ tốt để lập công.
Hy vọng Từ đại nhân vẫn trước sau như một mà tận trung vì nước, có thể kịp trở về uống một chung rượu mừng của ta.”
Dù sao cũng là phụ tá đắc lực làm bạn bên cạnh mình từ thuở thiếu thời, Huyên Cảnh Thần vẫn nói một số lời khiến hắn an tâm.
Từ Nhân Thanh sửng sốt trong nháy mắt, chợt cười nói: “Thần… tất không phụ kỳ vọng của chủ công.” Nói đoạn, hắn lại chuyển mắt sang Chung Ly Sóc, người đang ôn chuyện cùng Từ Nhân Lễ, hỏi: “Vị ấy chính là Hoàng phu mà bệ hạ sắp đại hôn sao?”
Huyên Cảnh Thần nương theo ánh mắt hắn nhìn về phía Chung Ly Sóc, khóe môi khẽ cong, gật đầu đáp lại.
Từ Nhân Thanh mỉm cười, chân thành nói: “Hoàng phu trẻ tuổi, thuần lương, lại anh dũng, quả cảm.
Thần tại đây chúc mừng chủ công tìm được người như ý.
Chúc chủ công cùng phu quân nắm tay đến bạc đầu, ân ái luôn hạnh phúc.”
“Mượn lời hay của ngươi vậy.” Huyên Cảnh Thần thấy thế, lại nhìn Chung Ly Sóc thêm lần nữa.
Đúng lúc này, Chung Ly Sóc cũng ngoái đầu trông sang, vừa vặn chạm đến tầm mắt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười vô cùng chiều chuộng.
Từ Nhân Thanh thấy thế, nỗi phiền muộn trong lòng lại thấm ra một chút.
Đây là người trong lòng mà hắn ái mộ đã lâu.
Bất luận là Chiêu Đế hay Nhạc Chính Tố hiện giờ đều có thể khiến nàng biến đổi thành một người hoàn toànkhác.
Đó là chuyện mà hắn nỗ lực bao năm vẫn chưa bao giờ làm được.
Chữ tình, chú ý cái gọi là duyên.
Dù hắn đã quen biết Huyên Cảnh Thần từ rất sớm, bên nàng hơn hai mươi năm, nhưng cuối cùng vẫn thiếu một chút duyên.
Cho nên, hắn chưa bao giờ cưỡng cầu.
Dẫu có ganh tị, hắn vẫn luôn tự nhủ vị trí của mình nên là chỗ nào.
Vì lẽ đó, Từ Nhân Thanh thu lại ánh nhìn, bắt đầu nhắc đến những chuyện xảy ra trên triều đình dạo gần đây.
Dưới ánh mặt trời, Chung Ly Sóc liếc mắt nhìn thoáng qua Huyên Cảnh Thần đang bàn công vụ, rồi mới thu lại sự chú ý, dặn dò Từ Nhân Lễ: “Biên cảnh Lan Châu lạnh lẽo, kham khổ.
Ở quân doanh, ngươi phải bảo vệ bản thân.
Ít ngày nữa là khai chiến rồi.
Nếu ra trận, xin hãy sống sót.” Đây là người bạn thứ hai của nàng từ khi trọng sinh đến nay, Chung Ly Sóc vô cùng quý trọng.
Từ Nhân Lễ nặng nề gật đầu.
Tô Hợp nhỏ con lại ngửa đầu nói với hắn: “Gió ở đó rất lớn.
Nhân Lễ ca ca nhớ mặc nhiều một chút, mang mũ trùm đầu nữa.”
Đợi hai