HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CÁT SINH 6
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Thu lạnh dần sang, mồng một tháng Tám, Thái tử và Đại Tướng quân Huyên Cảnh Thần thành hôn tại Phụng Tiên Điện.
Hôn yến được sắp xếp ở Kim Quang Các, náo nhiệt cả đêm.
Thái tử bệnh nặng vừa khỏi, lại vất vả một ngày, Hoàng đế chỉ để nàng lộ qua mặt trong bữa tiệc rồi cho Tiểu Vân Trung Vương Chung Ly Mạc thay Thái tử dùng trà kính bá quan, còn Thái tử vào điện trong nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này, Chung Ly Sóc lại càng cảm thấy tinh thần uể oải.
Trở vào điện trong, được thị nữ hầu hạ tắm rửa xong hết, nàng liền khoác bộ trung y, ngồi bên giường mơ màng buồn ngủ.
Lúc này, Huyên Cảnh Thần cũng vừa tắm xong, bước ra từ sau bức bình phong.
Nàng ngưng mắt nhìn Thái tử xõa tung mái tóc đen nhánh ngồi bên giường, trong ánh mắt thâm trầm khẽ thoáng qua một chút tình cảm mà chính nàng cũng không cách nào phân rõ.
Thái tử mặc trung y đại hôn diễm lệ đỏ thắm, cổ áo hơi nới, để lộ chiếc cổ thon mảnh cùng phần xương quai xanh.
Sợi tóc đen nhánh, mềm mại, bóng loáng kia xõa trên làn da trắng nõn, hòa cùng màu đỏ thắm, dệt nên một cảnh sắc yêu dã, mê ly.
Bước chân Huyên Cảnh Thần hơi chững lại, song chỉ thoáng chốc đã tiếp tục đi đến bên giường.
Thái tử bất chợt nâng mắt, nhìn nữ tử dịu dàng khoác tấm áo đỏ còn vương hơi nước chậm rãi bước đến, vẻ mặt thoáng sửng sốt.
Đoạn, nàng cong môi nở nụ cười: “Thái tử phi xong rồi sao?”
Thái tử phi cụp mắt, nhẹ gật đầu.
Nụ cười trên môi Chung Ly Sóc lại càng nở rộ.
Nàng giơ tay ý bảo Huyên Cảnh Thần bước đến, rồi chỉ vào chung rượu giao bôi đã được chuẩn bị sẵn, nói: “Uống xong chung này là nghỉ ngơi được rồi.”
Huyên Cảnh Thần đi tới, ngồi bên cạnh Chung Ly Sóc.
Nàng nhìn hai chung rượu trước mắt, thoáng chần chờ rồi nhận lấy một chung, lại trông sang Thái tử đang cười tủm tỉm nâng rượu đối diện, chạm nhẹ.
“Keng.” Tiếng chạm khẽ vang.
Hai người uống cạn rượu trong chung.
Thị nữ hầu bên ngoài bình phong lần lượt vào thu dọn sạch sẽ đồ đạc trong phòng.
Chờ đến khi thị hầu lui hết, Thái tử và Thái tử phi cũng lên giường, chuẩn bị ngủ.
“Thái tử phi, Chiêu Minh tối nay…” Chung Ly Sóc ngồi quỳ trên giường, nhìn Huyên Cảnh Thần cũng đang khép chân ngồi như mình phía đối diện, ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không.
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc, nói sao đi nữa thì các nàng cũng nên viên phòng.
Chung Ly Sóc từng trải qua thời niên thiếu ở Vân Châu, đương nhiên biết lúc này mình nên làm thế nào.
Nhưng nàng bây giờ lại lực bất tòng tâm, cũng chẳng biết liệu có thể khiến thê tử thỏa mãn hay không.
Thêm nữa là nàng và Huyên Cảnh Thần cũng không phải hai bên tình nguyện, chuyện động phòng thật sự khiến nàng lo lắng.
Huyên Cảnh Thần uống cạn chén rượu kia thì đầu đã hỗn loạn, choáng váng.
Hai tay nàng đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng lắc đầu, cau mày nói: “Không phải điện hạ mệt rồi sao? Kính xin hãy mau mau rồi ngủ thôi.”
Huyên Cảnh Thần cố gắng níu giữ một chút tỉnh táo cuối cùng, đưa tay nắm lấy tay Chung Ly Sóc đặt lên vạt áo mình, nói: “Đêm nay nên là điện hạ trước.”
Chung Ly Sóc cả kinh, phản xạ muốn rụt tay ra, song vừa nâng mắt đã chạm đến một đôi con ngươi mê hoặc.
Nàng thoáng run rẩy, chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chẹn ngang, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng nói, “À… Ừ...”
“Vậy thì, thất lễ.” Thái tử vươn tay đặt lên vạt áo Thái tử phi, chậm rãi kéo mở.
Nhưng chỉ mới mở được một cửa nút cài thì người trước mặt đã bất chợt lảo đảo, ngã xuống giường.
Chung Ly Sóc nhìn nữ tử nằm chéo trên giường, sửng sốt.
Dưới ánh nến lập lòe, gương mặt dịu dàng kia lộ nét mịn màng ái muội, quyến rũ mê người.
Thái tử khom lưng, kề sát lòng bàn tay lên bờ má trắng nõn của đối phương, rồi bất chợt cười khẽ.
Người một chén rượu đã say ngất thế này, vẫn là vị Đại Tướng quân oai dũng kia sao?
Quả nhiên lời đồn là không thể tin.
Chung Ly Sóc nghĩ thế, lại nhìn dung nhan say ngủ của người trong lòng mà cảm thấy buồn cười.
Nàng thu tay, tâm trạng thả lỏng, rồi thở ra một hơi thật dài.
Xem ra tối nay tạm thời không cần động phòng.
Nghĩ vậy, Chung Ly Sóc lại cúi người, gắng sức dịch chuyển thân thể Thái tử phi, giúp nàng đắp chăn rồi chính mình cũng chui vào chăn, khép mắt.
Những thanh âm náo nhiệt tại Kim Quang Các xuyên qua bóng tối, nương theo gió đêm rót vào tai Chung Ly Sóc.
Nàng nhắm mắt, cảm thụ sự ấm áp của ánh nến chiếu lên mi, một đêm mộng đẹp.
Hôm sau tỉnh lại, mặt trời chói chang.
Huyên Cảnh Thần đã lâu chưa ngủ say như thế, mở mắt ra còn hốt hoảng trong thoáng chốc.
“A, Thái tử phi tỉnh rồi sao?”
Một tiếng cười khẽ truyền vào tai, Huyên Cảnh Thần lập tức bừng tỉnh.
Nàng nâng mắt, thấy Thái tử xõa tóc ngồi bên giường, liền bối rối ngồi dậy.
“Điện hạ…” Huyên Cảnh Thần gọi một tiếng, ánh mắt đảo sang cửa sổ, nhìn tia nắng từ bên ngoài len qua song cửa chiếu vào, thầm nhủ một câu gay rồi, vội hỏi, “Giờ nào rồi?”
“Ước chừng là chính Thìn.” Chung Ly Sóc mỉm cười, nhìn vẻ mặt để lộ đôi phần hoảng loạn của Thái tử phi, an ủi nói: “Canh giờ còn sớm.
Bệ hạ nói trưa lại thỉnh an cũng được.
Nàng còn có thể ngủ thêm, không vội.”
Huyên Cảnh Thần căng thẳng, vừa định nói thêm gì đó thì đã có một bàn tay gác lên vai.
Nàng nâng mắt, đối diện với ánh nhìn mềm mại từ Thái tử, “Thái tử phi đêm qua không chịu nổi men rượu, đúng ra nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Ta đã sai người chuẩn bị canh giải rượu.
Nếu không thoải mái thì nàng ngủ thêm chốc nữa?”
Huyên Cảnh Thần muốn từ chối, nhưng dưới đôi mắt ấy, chẳng hiểu quỷ thần xui khiến thế nào mà lại gật đầu.
Ánh mắt Chung Ly Sóc mềm dịu, nàng thu tay, đứng dậy, “Vậy Thái tử phi ngủ thêm chút nữa đi.
Ta ra điện ngoài thay y phục trước.”
Nghe vậy, Huyên Cảnh Thần vội theo: “Vậy để ta giúp Thái tử thay y phục.”
Chung Ly Sóc quay đầu, kinh ngạc nhìn Huyên Cảnh Thần: “Không phải để Thái tử phi nghỉ ngơi sao? Thay y phục mà chuyện của các thị hầu.”
Huyên Cảnh Thần lắc đầu, cùng bước xuống giường, xỏ đôi giày dùng đi trong phòng, nhìn Chung Ly Sóc mà nghiêm túc nói: “Giờ không giống trước kia.
Thái tử giờ đây đã là người có thê tử.
Những chuyện bên người thế này đáng lí nên từ ta làm.”
Chung Ly Sóc nhất thời không tìm được chỗ phản bác, đành để cả hai cùng ra điện ngoài thay quần áo.
Huyên Cảnh Thần