“Tử Đồng…”
“Tử Đồng…”
Nghe như có người gọi khẽ bên tai, Huyên Cảnh Thần mơ màng mở mắt, đỡ trán ngồi dậy khỏi giường.
Ánh trăng sáng ngời xuyên qua doanh trướng, phủ thành một lớp sương bạc cạnh giường.
Huyên Cảnh Thần xoa thái dương, bước xuống giường, nương ánh trăng mà đi ra khỏi doanh trướng.
Nàng lại mơ thấy Chung Ly Sóc.
Từ khi rời khỏi thành Nguyên Châu, mỗi giờ mỗi khắc nàng đều lo lắng cho Chung Ly Sóc.
Đặc biệt là sau khi tin phản loạn ở Uyển Châu truyền đến vào tháng trước, nàng lại càng hận không thể dẫn đại quân lao về.
Nhưng Tố Bắc rất lì lợm, nếu lúc này nàng mang đại quân trở về thì chắc chắn phải mất Ải Vọng Nguyệt mà khó khăn lắm mới giành lại được.
Sau lưng là phản loạn Uyển Châu, trước mặt lại là ác lang muốn tranh giành gia quốc.
Đại quân của nàng bị kẹt ở giữa, phải một đường tiến tới mới có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Sắp rồi, sắp đến rồi, vương đình Man tộc đã gần trong gang tấc.
Chỉ cần đánh tan đại quân Tố Bắc thì nàng sẽ có thể mau chóng lên đường, cùng viện quân tại Uyển Châu trở lại Nguyên Châu.
Đến lúc ấy, tất cả sẽ được giải quyết.
Huyên Cảnh Thần bước ra khỏi doanh trướng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, rồi hít một hơi thật sâu.
Lát sau, nàng cụp mắt, ánh nhìn lướt qua những doanh trướng san sát nhau, trông về phương xa tối mịt.
Huyên Cảnh Thần nhìn thật lâu.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng như thấy được một người xõa tóc, chân trần xuyên qua những danh trướng sáng ánh đèn, chậm rãi bước về phía mình.
Huyên Cảnh Thần siết chặt góc áo, vô thức gọi hai tiếng: “Điện hạ…”
Người đến nghe thế bèn dừng bước, đứng trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Đại Tướng quân còn chưa ngủ sao? Ít hôm nữa là đại chiến rồi.
Thân là thống soái một quân, không gắng nghỉ ngơi dưỡng sức là không được.”
Huyên Cảnh Thần thảng thốt trong thoáng chốc, lại ngưng mắt nhìn rõ người vừa đến.
Không phải điện hạ nàng ngày nhớ đêm mong, mà là Đại Ty Mệnh Thanh Lam của Giám Thiên Ty.
Nàng xoa xoa thái dương, thở dài: “Uyển Châu mãi vẫn không thấy tiến triển, ta thật sự ăn ngủ không yên.”
Thanh Lam bình thản nhìn nàng, nói: “Tướng quân thế này cũng thật hiếm thấy.
Chỉ cần là việc liên quan đến bệ hạ, Tướng quân luôn sẽ sầu lo như thế.
Đế Hậu phu thê tình thâm, quả là điều may mắn của quốc gia.”
Huyên Cảnh Thần cười cười, nhìn về phương nam xa xôi, nói: “Chuyện liên quan đến sự tồn vong của quốc gia, há có thể không lo lắng?”
“Nhưng ta tin bệ hạ đã có sách lược vẹn toàn.” Thanh Lam nói, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nỗi nghi ngờ chất chứa trong lòng càng lúc càng sâu nặng: “Nửa tháng trước, bệ hạ đã ra quyết sách, đưa đám người Vân Trung Vương đến thành Lê Châu.
Sau đó, các quan lại cũng từ từ rút khỏi Nguyên Châu, rõ ràng đã muốn bỏ thành lên phía bắc tiếp tục mưu đồ.”
“Bệ hạ là quân chủ cơ trí, biết phải lấy hay bỏ.
Hiện giờ, quan trọng nhất chính là trục xuất hết Man tộc, sau đó hội hợp với bệ hạ.”
“Bệ hạ tin tưởng Tướng quân như thế, kính xin Tướng quân hãy dồn hết tâm lực vào tiền tuyến.”
“Ta tin bệ hạ.
Loạn Nguyên Châu, bệ hạ sẽ xử lí tốt.”
Nhưng ngay chính Thanh Lam cũng không nhận ra tối nay mình nói nhiều đến có phần hỗn loạn.
Huyên Cảnh Thần đáp tiếng ‘ừ’, song một mảng tối khổng lồ lại nặng nề bao phủ trong lòng nàng.
Như muốn bình ổn lại thứ gì đó, nàng nói theo Thanh Lam: “Ta cũng tin tưởng bệ hạ.”
“Đêm đen lạnh giá, Đại Ty Mệnh vẫn nên về nghỉ ngơi sớm chút đi.
Nếu muốn xem tinh tượng thì ban ngày xem cũng được.” Huyên Cảnh Thần cười cười, dằn xuống nỗi bất an trong lòng, nhìn về phía Thanh Lam.
Thanh Lam gật đầu, liếc nhìn bầu trời đêm, sau lại chuyển mắt sang Huyên Cảnh Thần, nói: “Vậy thì Tướng quân, đêm an.”
“Đêm an.”
Huyên Cảnh Thần nói, rồi hít sâu một hơi, bước những bước chân nặng nề trở về doanh trướng.
Thanh Lam đứng tại đó, dõi theo nàng đi xa, lại nâng mắt nhìn tinh không hỗn độn, cau mày.
Đã mấy ngày nàng không thấy rõ tinh không.
Dẫu là buổi tối trời đầy sao cũng không nhìn rõ quỹ đạo của các sao.
Ngay cả bói toán cũng luôn là hỗn loạn.
Chuyện này rất khác thường, nhưng Đại Ty Mệnh thiện bói toán cũng chỉ có thể giấu trong lòng.
Nếu là Huyên Cảnh Thần thì dù không cần bói toán cũng có thể mang về thắng lợi cho Sở quốc.
Nhưng mà… Hoàng đế thì sao?
Trực giác trời sinh khiến Thanh Lam cảm thấy như có chuyện gì bị đẩy xuống vực thẳm.
Ba ngày sau, linh tính của Thanh Lam ứng nghiệm.
Ngay trước khi đại quân của Huyên Cảnh Thần công hãm vương đình đúng một khắc, một nhóm tàn binh đến từ thành Lê Châu mang theo tin dữ của Sở quốc.
Đêm ấy, gót sắt Sở quốc tràn vào vương đình Man tộc.
Những tàn dư binh lính che chở vương tộc trốn về thảo nguyên xa.
Lúc này, Huyên Cảnh Thần đang tập hợp binh sĩ, toan hạ lệnh truy kích quý tộc thủ lĩnh của các bộ tộc lớn cùng vương tộc thì lại bị các Kim Bào Vệ cả người lam lũ quấy rầy hết thảy kế hoạch.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi lặp lại lần nữa?”
Trong doanh trướng đã cho lui hết hộ vệ lúc này chỉ còn lại ba người.
Tướng quân giáp bạc vấy máu đứng trước quân sự đồ, nhìn nữ tử cả người nhuốm máu đang quỳ một chân.
Nàng nắm bội kiếm bên hông, mặt trầm như nước.
Thống lĩnh Kim Bào Vệ lạnh nhạt với gương mặt tái nhợt, hai tay nâng một cuộn chiếu thư, trấn tĩnh nói: “Hoàng hậu điện hạ, chúng thần vô năng, để đế đô rơi vào tay loạn thần tặc tử.
Bệ hạ…”
Tô Ngạn Khanh cắn răng, gắng dằn lại tiếng khóc, nức nở nói: “Bệ hạ… tuẫn quốc rồi.”
Tay Huyên Cảnh Thần mềm nhũn, thanh kiếm trong tay rơi thẳng xuống đất.
Thanh Lam đứng bên cạnh trước sau vẫn chú ý Huyên Cảnh Thần, thấy vẻ mặt nàng không đúng, vội vọt đến bên cạnh đỡ lấy.
Huyên Cảnh Thần đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt như giấy, cả người thất thố đến mức không thể đứng vững.
Thanh Lam lo lắng nhìn nàng, nói: “Hoàng hậu điện hạ, kính xin hãy nén bi thương.”
Huyên Cảnh Thần đẩy Thanh Lam ra, đỡ lấy chiếc bàn dài bên cạnh, mắt nhìn thẳng vào Tô Ngạn Khanh trên mặt đất, hỗn loạn nói: “Đại quân ta vừa đánh hạ vương đình, Tô đại nhân đã đến ăn nói linh tinh, là muốn nhiễu loạn lòng quân hay sao?”
Ánh mắt nàng sắc bén nhưng chỉ như con hổ giấy, không một chút lực uy hiếp.
Tô Ngạn Khanh trình lên cuộn thánh chỉ trong tay, gằn từng chữ: “Hoàng hậu điện hạ, đây là di chỉ của bệ hạ, kính xin điện hạ xem qua.”
Huyên Cảnh Thần gắng gượng đỡ bàn đi về phía Tô Ngạn Khanh.
Nhưng nàng đang run rẩy, có làm sao cũng không tiến nổi một bước.
Thanh Lam đứng gần đó bèn tiến đến chỗ Tô Ngạn Khanh, đón lấy thánh chỉ trong tay nàng, giao cho Huyên Cảnh Thần.
Huyên Cảnh Thần hoảng loạn mở thánh chỉ, đọc lướt qua nhanh như gió.
Một cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng.
Thân thể đã