Ngày 9/9/2018.
Tiếng ồn ào của báo thức vang vọng khắp căn phòng, Nhật ngồi dậy, đầu óc còn ngái ngủ mà mò mẫm điện thoại.
Tám giờ sáng, cậu ngáp ngắn ngáp dài rồi ngã người xuống chiếc giường mềm mại của mình, hôm nay là chủ nhật, cậu chỉ muốn chìm đắm trong sự dễ chịu và lười biếng này.
“Thằng nhóc lười biếng kia, dậy mau!”_Giọng nói ồn ào vang lên, sau đó là một sức nặng đè lên người cậu khiến cậu đau điếng người.
“Aaaaa, ui da, Nam!!! Chết tiệt, ông làm gì vậy hả?”_Cậu cau có đạp ông anh mình ra, ngồi bật dậy nhìn người dưới giường đang chòm dậy.
“Trời ạ, ăn gì mà nặng chết đi được?”
“Nè, tao ốm hơn mày đó, với lại chỉ có cách này mày mới chịu dậy.”
“Không chịu, nay chủ nhật mà, cho tôi ngủ tí đi.”
Cậu cứng đầu nằm xuống giường rồi chùm chăn che phủ kín mít người, dù có thế nào cậu cũng không bỏ cái chăn này ra đâu.
Nam bất lực nhìn em mình, anh chồm lên nắm lấy cái chăn bông mà kéo mạnh nhưng Nhật cũng không vừa, dùng sức để giữ cái chăn bông của mình lại.
“Dậy mau! đi chơi với tao.”_Nhật bất ngờ buông chăn ra khiến anh mất đà mà ngã xuống sàn.
Cậu ngồi bật dậy đưa ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn anh mình.
“Lạ nha, sao nay rủ tôi đi cùng vậy?”_Không phải anh em cậu không thích đi cùng nhau, chỉ là vì Minh Nam không muốn cậu làm bẻ mặt anh trước Minh Khanh.
Thế nên khi có chị ấy anh tuyệt đối không để cậu đi cùng.
“Thì...đi đi, Khanh bảo là có một quán bánh ngon lắm, muốn đi ăn thử, tao biết mày cũng thích bánh ngọt giống tao nên đi cùng đi.”
“Bánh ngọt hả? Đi cũng được thôi, đợi tôi vệ sinh cá nhân đã.”
“Lẹ lên đó.”
Nhật hào hứng chạy vào nhà tắm, Nam từ từ bò dậy, anh đứng đó lo lắng nhìn theo Nhật một lúc.
Anh cũng đi về phòng lấy ba lô của mình, một lúc sau Minh Nhật cũng thay đồ xong, cả hai anh em chào dì rồi rời khỏi nhà.
Cả hai bắt một chuyến xe buýt để đến tiệm bánh, một lúc sau, Nhật hào hứng nhìn tiệm bánh với cách bài trí khá là dễ thương.
Cả hai bước vào nhòm ngó xung quanh tìm kiếm bạn mình, đến khi kiếm được Khanh, cả hai cũng ngơ ra nhìn con người ngồi cùng chị ấy.
“Anh Trí?”_Nhật gọi tên cậu ta, Anh Trí quay lại nhìn người vừa gọi tên mình.
“Anh Nam...?”_Trí bất ngờ nhìn người bên cạnh Nhật, cậu chán nản quay đi hướng khác.
“Hả? Mày biết nó sao?”_Nam tò mò quay qua hỏi.
“Nó là em họ của thằng Tú, nên em có biết một chút.”_Nghĩ lại cũng đúng, Minh Khanh là chị của Anh Tú mà, nếu vậy có nghĩa Trí cũng là em họ của chị ấy.
“Nè, sao nó lại ở đây?”_Minh Nam khó chịu quay qua hỏi Khanh.
“Tao dẫn nó theo đó, không để nó ở nhà được.”_Khanh vui vẻ trả lời lại, Nam biểu lộ rõ vẽ khó chịu, Hưng ngồi đó vội đi lại khoát cổ bạn mình anh cũng nói thầm vào tai trấn an bạn mình.
“Bình tĩnh đi Nam, mày ngồi xuống đi, dù sao tụi tao cũng đã lỡ đặt phần cho mày và Nhật rồi.”_Gia Hưng người bạn thân của Nam, cả hai quen nhau từ năm cấp 3, họ rất thân thiết với nhau và cũng là người bạn quan trọng của Nam.
Nghe Hưng nói Nam cũng bất lực ngồi xuống.
Nhật ngỡ ngàng nhìn anh mình, đây là lần đầu tiên cậu thấy Nam với biểu cảm này, vì anh trai cậu chưa từng khó chịu với ai cả.
Nói là đi chơi nhưng thật chất họ