Ngày 20/10/2018, sau năm ngày thi cử mệt mỏi, bảy giờ sáng,...!
Nhật nằm lười trên giường, cậu đang say giấc nồng trong chăn ấm.
Bất ngờ một lực nặng đè lên người mình khiến cậu giật mình tỉnh giấc, cậu mắt nhắm mắt mở nhìn con người đang nằm trên người mình.
“Chào buổi sáng, đồ mèo lười.”
“Minh! Mày làm gì ở nhà tao lúc sáng sớm vậy hả?”_Nhật ngạc nhìn Minh thoải
mái nằm trên người mình.
“Dậy đi! Đi mua đồ với tao và Tú?”
“Cái gì? Không muốn, tao lười.”_Nhật đạp Minh rớt xuống khỏi người, cậu quay người đi hướng khác rồi nhanh tay chùm chăn kín mít để ẩn thân.
“Mày muốn nhây đúng không? Được!”
“Nè, mày làm cái gì vậy?”_Nhật hoảng hốt khi cả cơ thể bất ngờ bay lên, cậu nằm gọn trong vòng tay của Minh.
Nó đang bế Nhật như bế công chúa, không kịp để Nhật vùng vẫy nó liền bước đi tới nhà vệ sinh, Nhật hoảng loạn quát tháo lên.
“Ê! Cái gì vậy hả?”
“Nếu mày không dậy thì tao sẽ bế mày dậy.
Tao sẽ đánh răng tắm rửa giùm mày luôn.”_Minh nói với vẻ thích thú.
“Hả? Ê! Nè, được rồi, tao dậy! Bỏ tao xuống đi!”_Cậu hoảng loạn khi nghe nó nói.
Minh cũng đang từng bước đi lại nhà tắm, cậu liền cắn răng chấp nhận cầu xin nó thả cậu xuống.
“Đấy thế có tốt không chứ.”
Minh tư tốn đặt Nhật xuống cười ranh nhìn nó.
Minh Nhật đưa ngón giữa hướng về Minh, cậu ngồi dậy bất lực đi thay đồ và vệ sinh cá nhân.
Sau khi hoàn thành công tác vệ sinh, cậu xuống lầu nhìn Tú và Trí đã ngồi dưới nhà đợi sẵn, Nhật cũng vội xin dì, đợi dì cho phép tụi nó liền lôi cậu đi.
Hôm nay là 20 tháng 10, Ngày Phụ Nữ Việt Nam, vì vậy mà thằng Tú mới rủ cả đám đi mua quà cho tụi con gái.
Nói thế thôi, mục đích chính của nó vẫn là mua quà cho Tiên.
Tú cũng đã kiếm được một nơi để mua quà, và đương nhiên nó sẽ không đi một mình mà lôi cả bọn con trai theo.
Đến nơi Trí và Tú chia ra một hướng, Nhật và Minh một hướng, Minh mua quà cho My, cậu cũng mua quà cho dì Vân.
“Sao lựa được quà cho My chưa?”
“Chưa, chẳng biết chọn gì hết á.
Hay mày chọn giùm đi.”
“Mày tặng thì mày chọn chứ, mày không biết hiện tại em ấy đang thích gì à?”
“Đương nhiên là không rồi.”_Minh thản nhiên đáp khiến Nhật bất lực mà thở dài, cậu ngao ngán đi lại lựa cùng nó.
“Khi yêu đương thì việc tự lựa quà và tặng quà là thể hiện sự quan tâm của mình đến người kia, mày như vậy
thì vô tâm quá đó.”
“Nếu người nhận quà là mày thì dễ rồi.
Đó giờ mày là người duy nhất tao tự tay lựa quà mà.”
Lòng Nhật bỗng lâng lâng, cậu giả vờ tập trung lựa đồ để giấu đi sự bối rối, cố nén lại cảm xúc ấy xuống, cậu hiểu cái gì cũng có chuẩn mực của nó, và tình cảm của cậu cũng cần có mức nhất định.
Vui mừng vì nó quan tâm mình là đủ, cậu không mong gì hơn.
Từ hôm nói chuyện với My cậu đã thử suy nghĩ khác đi, cậu đang thử, thử việc từ bỏ cảm xúc này.
“Cảm ơn, nhưng mấy món quà mày tặng chẳng cái nào tao thích hết.”
Nhật phũ phàng từ chối đặc quyền của mình.
Minh chẳng quan tâm,cậu chỉ bật cười trước lời nói dối của Nhật vì cậu biết nó rất trân trọng mấy món quà mình tặng, cậu vui vẻ nhẹ xoa đầu nó, giọng trêu ghẹo nói.
“Thế mà tao vẫn thấy nó hiện diện trong phòng mày không thiếu một cái nào nha.”
“T…tại vứt đi thì tội mày nên mới giữ thôi, mà ai cho mày xoa đầu tao.”_Nhật ấp úng bào chữa, đầu cũng né khỏi bàn tay tùy tiện của Minh.
“Em muốn mua quà tặng cho người yêu à?”_Một chị nhân viên đứng gần đó nãy giờ nhìn thấy cử chỉ của cả hai khiến cô hiểu lầm, cô theo bổn phận cũng chỉ đi lại tư vấn cho cả hai.
“Dạ vâng ạ, chị tư vấn cho em được không ạ?”_Minh lịch sự đáp lại, lòng cậu cũng thầm mừng khi có người có khả năng giúp mình.
“Thế cho bên mình hỏi, em đây thích mặt hàng nào không ạ?”_Chị gái ấy quay qua Nhật hỏi khiến cậu bất ngờ, cậu ngơ ra một lúc rồi mới nhận ra, có vẻ chị ấy đã hiểu lầm gì đó, cậu vội vàng giải thích.
“A, chị nhầm rồi, em không phải người yêu nó, em chỉ là bạn thôi.”_Chị gái ấy tráo mắt nhìn cả hai vẻ không tin, Minh cũng hiểu được chuyện gì liền vội phụ Nhật giải thích.
“Vâng ạ, tụi em chỉ là bạn thân thôi ạ.”
“Vậy sao? Cho chị xin lỗi, nhìn hai em cứ như một cặp đôi vậy.”_Chị nhân viên ấy lùng túng vội xin lỗi cả hai.
Minh cũng nhanh chóng giải thích thêm để chị an tâm và thêm cả hành động minh họa bất ngờ khoát vai kéo Nhật lại gần
mình.
“Tụi em thân thiết vậy đó, nên nhiều người hiểu lầm lắm không sao đâu.”
Sau khi giải đáp thắc mắc chị nhân viên, cả hai cũng nhận tư vấn của chị gái và đi sang tầng khác để xem thêm.
Tình huống vừa rồi vốn dĩ nó chẳng lạ lẫm gì, bạn bè mới gặp cũng hay nhầm lẫn cậu và Minh.
Trước đây cậu còn chẳng để tâm đến nhưng giờ Minh đã có người yêu cậu cũng dần kiêng dè hơn với điều đó.
“Mày không thấy khó chịu gì sao?”
“Khó chịu gì cơ?”
“Thì việc mọi người coi tao và mày như cặp đôi đó, người ta ghép mày với một đứa con trai khác, mày không khó chịu sao?”
“Có, nếu người ta ghép tao với một đứa con trai khác, nhưng nếu là mày thì tao chấp nhận.”
“Tại sao chứ?”
“Sao trăng gì nữa? Mày là bạn thân tao mà, đều đó có nghĩ tao với