Hứa Ninh chớp chớp mắt, mặt ngơ ra:"Chỉ vậy thôi sao? ".
"Ừm ".
"Hai đứa điên này,sắp đám cưới nên vui đến mức không cho người khác ngủ luôn sao hả? ".
Châu Tinh Duật giật lấy điện thoại lớn giọng rồi trực tiếp cúp máy ném sang một bên.
"Cậu ta cúp máy mất rồi ".
"Tên Châu Tinh Duật này tính cách quái gở thật".
Cố Mạn Đình khó hiểu nhìn Tiêu Vĩ, không phải người quái gở mới là bọn họ hay sao, nửa đêm nửa hôm gọi điện không bị mắng chết là may rồi.
.....
Sáng hôm sau khi Châu Tinh Duật mở mắt đã thấy Hứa Ninh mắt thâm quầng ôm đầu gối ngôi ở sofa làm việc trong góc của mình liền lên tiếng:"Sao thế, không ngủ được à? ".
Cô ngay lập tức gật đầu, bây giờ cũng không ngủ được, khó chịu chết mất.
Chưa nói xong tiếng chuông cửa đã vang lên.
Anh nhíu chặt mi tâm lười biếng xuống giường.
"F*uck, tụi não phẳng này, mới sáng sớm đã mò đến ".
Nói rồi mặc kệ tiếng chuông anh đi lại tủ thuốc lấy ra một viên an thần và một cốc nước đặt xuống bàn:"Uống đi, có lẽ sẽ ngủ được, đừng quá lạm dụng ".
Sau khi nhắc nhở xong mới ra ngoài.
"Khoan..."Cô còn chưa kịp gọi lại anh đã đi mất hút:"...ít ra cũng phải mặc áo chứ ".
Cô rời tầm mắt nhìn ra cửa sổ, tâm trạng như bị treo ngược.Liệu cô và anh sẽ cùng nhau kết hôn không, thật đáng sợ khi bản thân nhận ra đây là hiện thực, nghĩ lại thì bọn họ thật sự đã yêu rất lâu rồi, hình như đã hơn bốn năm.
"Ninh Ninh,mình đến với cậu đây ".
Cố Mạn Đình vừa vào nhà đã chạy đi tìm Hứa Ninh, thấy cô xong liền lập tức ôm trầm lấy.
Hứa Ninh vừa chìm đắm trong suy nghĩ xong nên có chút đần ra.
"Cậu đến sớm vậy? ".
"Đương nhiên phải đến sớm rồi, muốn gặp cậu chết đi được ".
"Này, sao lại tự tiện vào phòng người khác như thế? ".
Châu Tinh Duật đứng ở cửa phòng, một tay chống nạnh, tay kia vuốt tóc lên, mắt trừng lớn còn không mặc áo.
Cố Mạn Đình bất lực thả lỏng cơ mặt.
"Tên bi/ến thái này đứng trước mặt vợ bạn thân khoe hàng là sở thích của mày sao? ".
Dạ Tiêu Vĩ vừa