Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như có ai đó gõ mạnh một cái trong lòng cô, trái tim Ôn Noãn bất ngờ nhảy mạnh một.
Thuận theo mà đến là một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt, nóng đến cả người chỗ nào cúng đau đớn.
Mấy năm nay, qua những gì nhìn thấy, nghe được, gặp qua, cô cuối cùng cũng dần dần hiểu ra, người mười mấy tuổi, dù nhìn trưởng thành đi chăng nữa, vẫn chỉ là đứa trẻ, cũng chưa biết làm như nào để duy trì tốt một mối tình. Có đôi khi cho dù làm việc xấu, chưa chắc trong tâm thật có ý xấu, có lẽ chỉ là không biết cách xử lý.
Suy cho cùng, anh sẽ vì một người không quen biết mà ra tay bênh vực, ít nhất chứng minh tâm anh không xấu.
Cô dùng thời gian năm năm, cuối cùng hiểu được anh không níu kéo, không từ mà biệt, không liên lạc, để cô không còn oán hận trong lòng, có thể bình tĩnh mà đối đãi với anh như bây giờ.
Kết quả bây giờ anh trở về, hắn hiện tại trở về, cứ nhẹ nhàng như vậy hỏi một câu "Còn yêu anh không"?
Yêu thì sao? Không yêu thì thế nào?
Ôn Noãn đột nhiên rút tay về, đứng lên, từ trêи cao mà nhìn xuống người trêи giường. Ngọn lửa đè nén trong lòng sắp bùng lên, lại trong nháy mắt bị lý trí đánh úp lại dập tắt.
Chẳng lẽ thật sự là càng sống càng thụt lùi?
Phong độ mấy năm nay rèn dũa với tu dưỡng đâu?
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cuối cùng khiến mình bình tĩnh trở lại.
"Làm sao, lại muốn theo đuổi tôi?" Cô vén sợi tóc rơi trước trán ra sau tai, chớp chớp mắt nhìn về phía anh, "Ngoan, ra sau xếp hàng đi."
Hướng Đồ Nam duỗi dài cánh tay, muốn nắm tay cô, với không tới, lại muốn chống lên.
Ôn Noãn sợ anh sẽ độn đến miệng vết thương, trong lòng muốn ngăn cản, người lại lùi về sau một bước.
"Anh nháo đủ chưa? Còn tưởng mình 18 tuổi đúng không?!"
Lúc 18 tuổi, còn có thể tùy hứng, bừa bãi, nhưng đã 23 tuổi rồi, thành một người trưởng thành thực sự, còn có tư cách gì mà thích gì làm nấy như vậy?
Cửa phòng bị ai đó gõ mạnh hai cái, ngay sau đó có hai người mở cửa đi vào.
Một người gấp gáp đi đầu, vài bước liền đến mép giường.
"Sao lại thế này, sao lại nằm trêи giường. Không phải bảo sắp khỏe rồi sao?" Nghiêng đầu nhìn thấy Ôn Noãn, hai mắt người đó liền trợn tròn, "Chị dâu?"
Ôn Noãn lạnh mặt: "Đừng gọi bậy."
Hướng Mộc Dương cười mỉa mai.
Cậu không khác lắm so với hai năm trước lúc vô tình gặp được ở trung tâm thương mại, có hơi giống một tên Lăng Đầu Thanh (1).
(1) Lăng Đầu Thanh (愣头青): là một thuật ngữ của Trung Quốc dùng trong đời sống hàng ngày để chỉ một người không có đầu óc và hành động một cách mù quáng, không suy nghĩ khiến tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, chuyện bé xé ra to, chuyện tốt thành chuyện xấu.
"Chị Noãn Noãn đừng giận, đây không phải là vì trước kia gọi thành quen sao? Nhất thời không sửa ngay được."
Ôn Noãn không để ý đến cậu.
Đã qua 5 năm rồi, còn con khỉ gì mà thói quen?
Hướng Mộc Dương vẫn cười gượng, nhưng người đi theo sau cậu bước vào gọi Ôn Noãn một tiếng: "Ôn Noãn? Là cậu thật sao? Ôi, cũng đã... hơn năm năm rồi không gặp rồi nhỉ? Không phải tôi nói chứ, cậu mấy năm nay thật sự không hòa đồng gì cả, tụ tập nhiều lần như vậy, cậu đây là lần thứ... lần thứ hai tham gia đúng không? Dù sao tôi cũng chưa gặp lần nào. Sao nào, Thượng Hải này có mị lực lớn như vậy à, khiến cậu đến nhà cũng không muốn về?
Ôn Noãn kéo khóe miệng, lặng lẽ cười cười.
Cảm giác của cô với người tên Ngô Hưng Ba này rất phức tạp.
Anh ta lớn hơn bon ho một tuổi, nhưng lại vì ở cùng một đại viện với Hướng Mộc Dương, quan hệ với Hướng Đồ Nam vẫn luôn không tồi.
Lúc trước khi Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam sẽ chia tay, không, chính xác mà nói, nguyên nhân khiến hai người bọn họ chia tay, chính là do Ngô Hưng Ba. Khi đó Ngô Hưng Ba và bạn gái anh ta cãi nhau, kết quả là bạn gái anh ta đã bị một tên nam sinh khác nhân cơ hội cướp cạy lấy. Hướng Đồ Nam muốn đi giúp Ngô Hưng Ba, Ôn Noãn không cho, hai người cãi nhau to một trận. Cả hai đều là người tính tình không tốt, hơn nữa tuổi trẻ nhiệt huyết, không ai thuyết phục được ai, hai người càng cãi càng lớn, cuối cùng cãi đến chia tay luôn.
Kết quả quanh đi quẩn lại qua năm năm, hai tháng trước Ngô Hưng Ba lại cùng vị bạn gái cũ kia tái hợp.
Mà cô và Hướng Đồ Nam, lại chia tay triệt để như vậy.
Hiện tại Ôn Noãn đương nhiên hiểu rõ, cô cùng Hướng Đồ Nam sẽ chia tay, chủ yếu là do tính cách của hai người, nhưng mà nếu chuyện kia không xảy ra, bọn họ ít nhất cũng không chia tay ngay tại lúc mấu chốt ấy.
Mùa hè năm 18 tuổi, cho tới nay, là khoảng thời gian đen tối nhất mà Ôn Noãn đã trải qua.
Cô vừa thành niên, lần đầu hiểu được vận mệnh không thể nắm lấy cũng không thể kháng cự.
Suy nghĩ trước đó của cô về tình yêu, tình thân, tiền bạc, tại mùa hè đó, tất cả bị đảo lộn.
Ngô Hưng Ba cũng không nhìn ra sắc mặt Ôn Noãn, vẫn đang lải nhải ở đó: "Làm sao lại bị thương thành như vậy? Cũng may Ôn Noãn chịu chăm sóc cậu. Xem ra Ôn Noãn vẫn rất quan tâm cậu đấy, Đồ Nam, cậu..."
"Không phải!" Ôn Noãn lạnh lùng ngắt lời anh ta, "Tôi chăm sóc anh ấy là bởi vì, tôi làm anh ấy bị thương."
Hai người kia đều ngẩn ra, cùng nhau nhìn về phía giường.
Hướng Đồ Nam vẻ mặt bất đắc dĩ cười.
Ngô Hưng ba cười gượng hai tiếng, một lúc sau mới nói một câu: "Ôn Noãn cậu vẫn giống hệt trước đây."
Ôn Noãn tự giễu mà cười, nhìn về phía Hướng Mộc Dương: "Thời gian không còn sớm, các cậu nói chuyện thêm một lát, rồi để cho anh hai cậu ngủ. Tôi không được thoải mái lắm, không ở cùng các cậu nữa." Quay đầu lại nhìn Hướng Đồ Nam một cái, "Có việc gì gọi điện cho tôi."
Ôn Noãn vội vàng rời đi, để lại ba người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ.
Hướng Mộc Dương thiếu kiên nhẫn nhất: "Anh hai, anh lại làm gì chị dâu của em... Không phải, là chị Noãn Noãn?" Hướng Mộc Dương rất thích Ôn Noãn, lúc trước khi làm tùy tùng của Hướng Đồ Nam, cả ngày chị dâu dài chị dâu ngắn, thân thiết không ấm áp, lúc trước làm hướng Đồ Nam tuỳ tùng khi, cả ngày nhị tẩu trường nhị tẩu đoản kêu, thân thiết vô cùng. Sau khi Hướng Đồ Nam và Ôn Noãn chia tay, cậu còn đã từng buồn bã một thời gian rất dài.
"Anh chọc cô ấy còn thiếu sao?" Hướng Đồ Nam vẫn là bộ dạng như cũ, một khi mở miệng là có thể làm người ta nghẹn chết.
Hướng Mộc Dương chần chừ một chút, gật đầu: "Cũng đúng. Anh hai, tính tình anh trước kia cũng thật sự không được tốt lắm."
Lúc này Ngô Hưng Ba chen vào nói: "Nhưng mà Ôn Noãn tính tính thật sự cũng không phải nhỏ. Kiểu người như cậu ấy chỉ cần một lời không đúng ý liền ra tay, cũng chỉ có Đồ Nam cậu ngày trước mới chịu đựng được."
Anh ta không hề biết một đôi này chia tay, có "công lao" rát lớn của mình.
Mặc dù Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam đều nói rằng, hai người bọn họ chia tay là bởi vì Ôn Noãn không cho Hướng Đồ Nam đánh nhau, nhưng đám người bọn họ không hề tin lời giải thích này.
Hai năm đó Hướng Đồ Nam gây không ít chuyện, nếu Ôn Noãn thật sự không chịu được, hai người đã sớm chia tay từ 800 năm trước.
Không phải, là hai người bọn họ căn bản sẽ không ở bên nhau.
Ôn Noãn trước nay đều không phải là loại cô gái nhỏ dịu dàng yên tĩnh, bản thân cô cũng rất thích động thủ.
Cho nên bọn họ chỉ cảm thấy hai người này đang bao biện.
Nhưng một câu này của