Làm lĩnh vực của cô, thu thập các loại tin tức là đặc thù công việc, mà Ôn Noãn về mặt này, vẫn luôn là cấp dưới đắc lực nhất của Trần Kỳ.
Cô nhìn đồng nghiệp làm việc xung quanh, cảm thấy rằng tốt hơn hết là cô vẫn nên tự mình giải quyết.
Thời gian gấp rút, giao cho những người khác, e rằng sẽ làm lỡ việc.
Ôn Noãn nhanh chóng quyết định, lập tức gọi điện cho Hoa Mân.
Hoa Mân nghĩ rằng cô muốn nói về chuyện lồng tiếng, câu đầu tiên là: "Khỏi cảm rồi à? Có thể bắt đầu làm rồi?"
Ôn Noãn cũng không nói lòng vòng: "Đã khỏi rồi, nhưng mà công việc của em gặp chút chuyện, phải xử lý gấp. Hôm nay... À, hôm nay và ngày mai, chắc em không thể thoát ra được. Thứ tư, tối thứ 4 tôi đến phòng thu. Kịch bản em đã nghiên cứu qua, không có vấn đề gì."
Hoa Mân vẫn luôn thích sự thẳng thắn dứt khoát của Ôn Noãn, không làm những chuyện đạo đức giả, năng lực làm việc lại hàng đầu, lập tức đồng ý.
Ôn Noãn lúc này mới đi vào chuyện chính.
"Chị Mân, muốn nhờ chị giúp một việc. Bên phía chị có người bạn nào khá hiểu rõ nhị công tử Trang Sức Z Hồng Kông Hà Chấn Thần không? Đúng rồi, chính là anh ta, em muốn có tài liệu liên quan đến anh ta, càng chi tiết càng tốt." Vốn còn muốn nói "Tốt nhất có thể giật dây giúp em gặp mặt anh ta một lần", nghĩ lại cảm thấy yêu cầu quá nhiều, sợ làm khó người khác.
Hà Chấn Thần hiện tại đang ngờ vực Tầm Nhìn Mới quản lý lộn xộn, làm việc không đủ chuyên nghiệp, đã từ chối gặp mặt với người bên này.
Hoa Mân một mực đồng ý.
Bên này tạm thời giải quyết, còn lại Dương Lưu Thư. Người này là ưu tiên hàng đầu, cô phải dốc sức nghĩ một chút.
--
Buổi trưa, Ôn Noãn cùng Vương Úc Lôi tìm một nhà hàng đồ ăn nhanh ngay gần công ty.
Đồ ăn vừa mới lên, Vương Úc Lôi liền nước mắt rơi xoạch xoạch.
Một chậu nước bẩn lớn như vậy, cô gái nhỏ cũng sắp uất ức chết rồi. Mấu chốt là, có oan mà không có chỗ kêu.
"Chị Noãn Noãn, Trần Chí Quân chính là tên tiểu nhân vô sỉ, khó trách chị trước kia bảo em phải đề phòng anh ta."
Ôn Noãn rút khăn giấy cho cô ấy, nhỏ giọng nói: "Nhiều người như vậy, khóc nhiều khó coi, mau lau đi."
Hai mắt Vương Úc Lôi hồng như thỏ con, lung tung mà lau hai mắt, rồi dùng khăn giấy bịt mũi.
"Anh ta, sao lại có thể như vậy chứ? Em nên sớm nghe lời chị thì tốt rồi."
Nói xong, nước mắt lại muốn rơi.
Quanh nhà hàng đều là nhân viên trong các tòa nhà văn phòng như các cô, mọi người ăn cơm của mình, chỉ thỉnh thoảng nhỏ giọng cùng đồng nghiệp của mình nói chuyện với nhau.
Bên ngoài nhà hàng, ánh nắng buổi trưa mỏng manh mà trong suốt, mang theo hơi ấm đặc thù của nắng thu.
Trước kia khi cô bị Trần Chí Quân hãm hại, có khóc không?
Hình như cũng khóc rồi.
Khi đó vẫn còn chưa trải sự đời mà. Ngẫm lại cũng mất mặt.
Cũng may chị Kỳ kịp thời giúp cô một tay.
Ôn Noãn lại rút tờ khăn giấy cho cô ấy, thở dài nói: "Chuyện này em tránh không được."
Bởi vì không phải có ý định vu oan, mà là làm sai việc xong trốn tránh trách nhiệm. Ôn Noãn tin rằng, với kinh nghiệm của Trần Chí Quân, anh ta sẽ không vì để tạt nước bẩn vào cấp dưới, làm hỏng dự án quan trọng như vậy. Bản thân Trần Chí Quân bây giờ chắc chắn cũng đang bực vô cùng.
"Nhưng em vẫn không cam lòng. Chị, chị nói chuyện này, em đi giải thích với Trịnh tổng một chút có được không?" Vương Úc Lôi khụt khịt.
Đây không phải là ý kiến hay.
Ôn Noãn không thương tiếc dập ngay cái suy nghĩ này của cô ấy: "Đừng làm chuyện ngu ngốc! Báo cáo vượt cấp là điều tối kỵ, Trần Chí Quân đã nhằm vào em, đứng ở góc độ của Trịnh tổng, ông ta cũng không quan tâm là em hay là Lý Tĩnh làm sai, ở trong mắt ông ta, đều là do người một tổ của Trần Chí Quân tự ý thực hiện, làm hỏng việc."
Vương Úc Lôi ngẩn người, đôi mắt nổi lên một tầng sương mù.
"Chị, em bây giờ phải làm sao?"
Ôn Noãn cúi đầu, nhét một miếng cơm vào miệng, chậm rãi nhai, cho đến kh nuốt xuống.
"Việc này chị sẽ cố gắng xoay chuyển. Chỉ cần cuối cùng không thất bại, chỗ Trịnh tổng sẽ không có vấn đề gì lớn. Về sau chị sẽ tìm một cơ hội điều em đến bên chị. Sau đó, người xưa có câu," yên lặng, khóe miệng cô hiện lên một chút ý cười, "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."
--
Có Ôn Noãn nói, tâm trạng của Vương Úc Lôi đã tốt lên không ít.
Đến khi trở lại văn phòng, Ôn Noãn không được nghỉ ngơi chút nào, pha thêm một ly cà phê khác, sau đó nâng cao tinh thần, chuẩn bị trước khi có nhận được tư liệu về Hà Chấn Thần, thăm dò ý tứ bên phía Dương Lưu Thư trước.
Trước tiên cô nhớ lại trong đầu một chút tư liệu về Dương Lưu Thư.
Dương Lưu Thư, ngôi sao điện ảnh, diện mạo mỹ diễm, tính tình cao ngạo lạnh lùng, thích chơi với những tên tuổi lớn, về ngành của Ôn Noãn, khi hợp tác cần phải là người rất có tinh thần hợp tác.
Gia thế cũng không xuất chúng, bố mẹ chỉ là phần tử trí thức bình thường, nhưng bạn trai, lại là phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hằng Trí -Hướng Đông Dương.
Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hằng Trí là bố Hướng Đông Dương, bởi vì sức khỏe không tốt, đã lui về phía sau, cho nên Hướng Đông Dương mới là người cầm quyền chân chính của tập đoàn.
Dương Lưu Thư là bạn gái chính thức duy nhất Hướng Đông Dương thừa nhận, kể từ khi hai người hẹn hò đến nay, Hướng Đông Dương chưa bao giờ bị đồn thổi cùng người khác, trước đây còn là nhờ bạn bè bày cách cho Hướng Đông Dương cầu hôn thành công.
Chỉ bằng điểm này, đã đủ để nhìn ra địa vị của Dương Lưu Thư ở trong lòng Hướng Đông Dương.
Ôn Noãn đã từng bởi vì quảng cáo sản phẩm dưỡng da nào đó, qua lại với Dương Lưu Thư, cảm thấy đồn đại bên ngoài bị phóng đại rất nhiều.
Dương Lưu Thư rất chuyên nghiệp, có chính kiến, là người rất lễ phép, thường xuyên nói cảm ơn, hơn nữa cũng không thích nổi giận.
Nhưng mà, cô ấy cũng quá không thích nổi giận, toàn thân từ trong xương cốt lộ ra sự lạnh nhạt, có lẽ chính là bởi vì như vậy, mới mang thanh danh không tốt.
Ôn Noãn đã từng tận mắt chứng kiến, cô ấy ngay cả với Hướng Đông Dương cũng thiếu nhiệt tình.
Cho nên lần hợp tác trước đó, cô đã từng có ý tạo một chút liên hệ với Dương Lưu Thư, kết quả đối phương còn không phản ứng lại cô.
Vẫn may, cô và người đại diện của Dương Lưu Thư đã gần như thân thiết.
Đối phương là người quen của Hoa Mân, Ôn Noãn là nhờ Hoa Mân giật dây, mới làm quen được với người đại diện này.
Ôn Noãn gọi điện trước cho người đại diện, chỉ là cô không ngờ rằng, người đại diện tinh khôn kia một câu là đã chặn cứng cô.
"Là vì chuyện Trang Sức Z kia đúng không? Không diễn. Ôn Noãn, cô tiếp xúc qua với Lưu Thư, biết tính tình cô ấy, cô ấy bình thường không thích nói chuyện, một khi ra quyết định, ai cũng không có thể thay đổi." Dừng lại một chút, lại nói thêm một câu, "Nói một câu khó nghe, Hướng tiên sinh cũng khó."
Ôn Noãn ha ha cười: "Em coi như sợ rồi, ở trước mặt chị Tam, thật sự không thể chơi trò bịp bợm. Chị Tam, không nói dối chị, em chính xác có ý tứ muốn hỏi thăm. Nhưng mà cũng không chỉ là vì việc này, chỗ em ở gần một nhà hàng đồ ăn Hồ Nam mới khai trương, em đã mời chị hai lần rồi nhỉ."
Người đại diện thả lỏng xuống, ha ha cười nói: "Xin lỗi xin lỗi, trong khoảng thời gian này thật sự rất bận, thông cáo của Lưu Thư quá nhiều. Thôi, quá tam ba bận (1), từ chối nữa chị cũng quá không phải người rồi, vậy thì cuối tuần này, hai ta đi ăn một bữa. Chị mời khách, đừng giành với chị Tam, cô đã mời ba lần rồi, chị cũng phải mời lại lần này."
(1) Quá tam ba bận (事不过三): Không làm việc gì quá 3 lần
Ôn Noãn: "Vâng, cảm ơn chị Tam trước. Lần sau gặp được nhà khác yêu thích khác, hai ta lại cùng nhau đi nếm thử. Nhưng mà nói trước, chị không được lại giành với em."
Người đại diện rất thích dáng vẻ cô gái phương Bắc không ngại ngùng này của Ôn Noãn. Ôn Noãn không hề nói đến chuyện kia nữa, trái lại cô ấy lại chủ động đề cập: "Việc này không phải cô phụ trách à, sao lại đẩy cô đi chùi đít (2)? Công ty các cô thật không phúc hậu."
(2) Nguyên văn 擦屁股: ý là dọn dẹp đống lộn xộn, giải quyết rắc rối, làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó
Ôn Noãn tiếp lời cô ấy nói: "Đúng vậy đấy. Nhưng mà không còn cách nào khác, cùng một công ty, nên giúp đỡ lẫn nhau. Chủ yếu là do bên bọn em không làm tốt công việc, khiến cho chị Lưu Thư không vui."
"Cô cũng không dễ dàng." Người đại diện nói.
Ôn Noãn lập tức nói: "Kiếm ăn, mọi người đều không dễ dàng. Nhưng mà em cũng không dám so với chị và chị Lưu Thư. Chị Tam cả ngày vì chị Lưu Thư rầu thúi ruột, ngôi sao lớn như chị Lưu Thư, mùa đông còn phải tự mình xuống dòng sông lạnh giá, thật sự rất chuyên nghiệp. Khó trách phim điện ảnh của chị ấy đẹp như vậy, ta đã xem đi xem lại."
Tâng bốc quá có thể