Toàn bộ thế giới đều là im lặng.
Trong mắt Ôn Noãn đã ướt át, chỉ có thể nhắm chặt lại. Cô có thể cảm thấy cơ bắp trêи người anh căng chặt.
Người anh đang cứng đờ, giọng nói cũng cứng ngắc, như không dám tin hỏi: "Em nói cái gì?"
Giọng nói của anh cũng khàn.
Ôn Noãn nói không nên lời, cô thở hổn hển không ngừng, hết sức kìm nén xúc động muốn khóc.
Cơ thể cô còn run rẩy mạnh hơn so với vừa rồi, gần như sắp không đứng được.
Anh bỗng nhiên ở trong lồng ngực cô xoay người, hai tay nắm lấy vai cô.
Anh thật ra nghe thấy, nghe rõ, chỉ là không thể tin được. Anh muốn hỏi lại một lần, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Ôn Noãn đã sớm khóc đến nước mắt đầy mặt.
Nhưng anh vẫn một chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng giúp cô lau nước mắt, cuối cùng nặng nề mà ấn cái ót cô, áp cô đến trước ngực mình.
Ôn Noãn cuối cùng khóc thành tiếng.
Cái trán của cô để ở cần cổ anh, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến kinh thiên động địa, khóc đến không chút che dấu.
"Đều tại anh... Đều tại anh... Em hận anh chết đi được..."
Trận khóc lớn này, cô đã nghẹn suốt 5 năm.
Mỗi một lần nghĩ đến, bề ngoài sẽ nhiều hơn một lớp vỏ bảo vệ, thoạt nhìn càng thêm kiên cố không thể phá vỡ, lại không biết vết thương bên trong thật ra lại lớn thêm một phần.
Nhưng vận mệnh đều do ý trời định, dù sao đi nữa, vẫn là dừng ở trước mặt anh, bị anh ôm vào trong ngực, mới chân chính khóc ra được.
Bọn họ gặp nhau, cuộc đời anh bỗng nhiên rẽ ngoặt, vốn là một đường thẳng tắp, phát sinh thêm một đường cong.
Cô là người trêи đường cong ấy, bị anh mang theo, đi vào con đường thẳng tắp này.
Thế rồi con đường này bị chặt đứt, cô một mình lẻ loi trải qua 5 năm.
Mà hiện tại, tựa như có một chiếc rìu sắc bén, chém vào hơn 5 năm thời gian đó, rồi nối liền các đoạn cắt, bọn họ trở thành như chưa từng chia tay.
Ôn Noãn khóc đến thở không nổi, cơ thể mềm nhũn không thể đứng vững.
Anh muốn ôm cô vào phòng ngủ, thật sự không ôm được, chỉ có thể ôm cô lên tủ giày, rồi ôm chặt lấy cô.
Đã quá muộn rồi.
Bên cạnh Ôn Noãn không có con, khẳng định con không giữ được, tính toán thời gian, mùa đông đó khi anh nhìn thấy cô, cơ thể cô cũng không phải dáng vẻ đang mang thai.
Với điều kiện lúc ấy của cô, quả thực không cách nào giữ lại.
Nhưng nếu lúc trước anh biết, nếu anh khi ấy được biết, anh chắc chắn sẽ lựa chọn giữ lại con.
Cô có thể sinh con trước rồi lên đại học, hoặc là hai bọn họ dứt khoát cùng nhau ra nước ngoài. Với điều kiện gia đình anh như thế, anh sẽ an bài thỏa đáng tất cả, không cần cô phải lo lắng.
Nhưng đã qua 5 năm, nói cái gì đi nữa cũng đã muộn rồi.
Cằm anh đè trêи đỉnh đầu cô, cắn mạnh môi, lại không thể ngăn cản nước mắt trào ra.
Cuối cùng, Ôn Noãn rốt cuộc khóc mệt rồi, dựa trong lồng ngực anh, thì thầm mà nói: "Em cho anh xem thứ này."
Cô từ trêи tủ giày nhảy xuống, bước chân Nàng từ tủ giày thượng nhảy xuống, bước chân phù phiếm mà đi về phía phòng ngủ.
Hướng Đồ Nam theo cô đi vào, nhìn cô mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, rút ra một cái phong bì từ lớp trêи cùng, rồi từ bên trong rút ra một tờ giấy được gấp lại mấy lần.
Mũi và đôi mắt cô đều hồng hồng, giọng nói khàn khàn: "Anh là bố, nên nhìn xem."
Anh từ từ mở tờ giấy kia ra.
Đó là phiếu siêu âm từ một bệnh viện mà anh chưa từng nghe qua. Dòng tên họ, viết: Hướng Noãn.
Hướng Đồ Nam Ôn Noãn.
"Chỉ còn lại tờ phiếu siêu âm này thôi." Giọng cô trầm khàn, vẻ mặt dịu dàng hồi tưởng, "Em thật sự không có cách nào giữ lại thằng bé. Em cảm thấy nó chắc là con trai, bởi vì có một đêm em đã nằm mơ thấy thằng bé."
Anh đứng khóc, lớn tiếng mà khóc, nhìn cô suốt, giương hai tay về phía cô.
Cô muốn đến ôm anh một cái, nhưng thế nào cũng không đến cạnh anh.
Cho tới bây giờ cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của con, mắt một mí, giống bố như đúc.
Cô một tay che miệng, nghẹn ngào, trong mắt nước mắt lại rơi, rồi lại hàm chứa ý cười.
"Em vì thằng bé chép《 Vãng Sinh Chú 》một tháng, em cảm thấy thằng bé chắc chắn đã đầu thai vào một gia đình tốt hơn." Cô hít một hơi, cười nói, "Việc này trước kia chỉ có em biết, bây giờ thêm một người là anh. Anh là bố thằng bé, nên nhìn thằng bé."
Nhưng anh hoàn toàn xem không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành đó, còn cả tấm ảnh đen trắng ki, cũng hoàn toàn nhìn không hiểu.
Đầu ngón tay cô chỉ vào một chỗ, nói nhỏ: "Em đã hỏi bác sĩ, chính là chỗ này. Chỗ này chính là thằng bé."
Anh quả thật vẫn xem không hiểu, chỉ biết chỗ này đã từng là một sinh mệnh nhỏ, là của anh và Ôn Noãn.
Cô dùng tay lau mặt, nặng nề mà thở dài.
"Anh biết em đấy, em vừa mới khóc vì thằng bé như vậy, sau này em sẽ không nhớ về thằng bé nữa." Tay cô xoa mặt anh, nhẹ giọng nói, "Em nói cho anh chuyện này, không phải để nhìn anh áy náy. Anh là đàn ông, khóc gì mà khóc? Anh trước kia đâu có như vậy đâu."
Anh cuối cùng cũng không che dấu nước mắt của mình.
Anh đau lòng con đã vĩnh viễn chỉ còn lại trêи một tấm ảnh, càng muốn trở về 5 năm trước, ôm một Ôn Noãn mới 18 tuổi mà lại phải một mình gánh chịu tất cả kia.
Cô hít mũi, nhón chân lên, rồi hôn anh.
"Được rồi mà, còn đau lòng hơn cả em. Anh còn không phải từng đau." Cô kéo một tay của anh, ấn xuống bụng dưới của mình, "Được rồi, cho anh sờ một chút. Ngay chỗ này, trước kia đã từng từng có con, của anh." Cô mếu máo, "Hướng Đồ Nam, anh phải nhớ kỹ đấy, em vì anh đã chịu tội lớn, nên sau này anh phải đối với em tốt một chút." Nghĩ nghĩ, rồi rất không biết xấu hổ mà nói thêm một câu, "Anh mà đối tốt với em, em sẽ lại sinh một đứa cho anh."
Cô người này.
Anh hết cách nhìn cô, cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng anh không biết rằng, Ôn Noãn nhìn thấy anh khóc, trong lòng bỗng liền thấy dễ chịu, liền cảm thấy nỗi tủi thân mình phải chịu đựng mấy năm nay không phải vô ích. Vốn dĩ cũng không phải dạng tính cách nhu nhược này, rất dễ để bỏ xuống, vừa rồi đã khóc lớn như vậy, nỗi tủi thân trong lòng cô đã được trút bỏ. Đã nói không nhớ thương, là không còn canh cánh trong lòng về những chuyện không vui đó nữa.
Đứa bé đó, đương nhiên vẫn luôn là một điều tiếc nuối, nhưng con người mà, dù sao cũng vẫn phải luôn nhìn về phía trước phải không.
--
Lăn lộn như vậy mãi, thời gian thật sự không còn sớm rồi.
Hướng Đồ Nam là trực tiếp từ bệnh viện đến đây, trêи người mặc áo bệnh nhân, chân thậm chí còn kéo lê dép lê, vô cùng lôi thôi lếch thếch.
Lúc Ôn Noãn đi tắm, anh cũng không chịu lên giường, mà canh ở cạnh cửa chờ cô.
Chờ Ôn Noãn đi ra rồi, anh lại vội vàng giúp nàng sấy tóc.
Bận rộn xong tất cả, cuối cùng lên giường, Ôn Noãn nhìn thời gian.
Ba giờ rồi.
Vì thế cô rất vui vẻ mà hủy đồng hồ báo thức: "Sáng mai em phải xin nghỉ, ngủ bù, nếu không thì sẽ không xinh đẹp."
Anh bây giờ nhìn ngắm như nào cũng không đủ, hai mắt còn không muốn chớp.
"Được. Nếu không muốn đi làm, anh nuôi em."
Ôn Noãn như chú chuột nhỏ vụng trộm híp mắt cười, rồi lập tức lắc đầu: "Như vậy không được. Anh đừng khinh thường em nhé, em chính là tinh anh xã hội, có thể kiếm tiền đấy."
Anh chỉ cười, muốn duỗi tay ôm cô vào lòng, Ôn Noãn nhanh nhẹn trườn sang bên cạnh như một con cá chình nhỏ.
"Không được, cẩn thận đụng vào vết thương của anh." Vừa mới nói xong, lại đột nhiên lăn lại, nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh.
Hôn xong rồi, liền thấy anh cười ngây ngô cười.
Vận mệnh thật là kỳ diệu.
Vừa rồi hai người còn cùng đau lòng như vậy, giờ lại nằm mặt đối mặt nhau như vậy, nhìn nhau ngây ngô cười.
Nhưng vẫn là bởi vì người đó trong lòng mình, nhìn thế nào cũng thấy tốt.
Tim Hướng Đồ Nam bị hành động của cô làm