Hà Chấn Thần rất nghiêm túc với trận thi đấu này, thế mà lại mang cả gậy riêng tới.
Ôn Noãn không để ý đến vậy, cô đến vách tường, tùy tiện lấy một cây gậy từ trêи giá.
"Ưu tiên phụ nữ." Hà Chấn Thần rất có phong thái quý ông mà làm cái tư thế mời, "Em dâu, cô khai cuộc đi."
Ôn Noãn cầm cục phấn lơ, bôi phấn lơ lần lượt quanh đầu cơ, như có như không mỉm cười: "Có chắc để tôi trước?"
Nụ cười này, thật giống Hướng Đồ Nam lúc túm được 258 vạn.
Trong lòng Hà Chấn Thần hơi lộp bộp, nhưng lời đã nói ra, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nuốt lời.
Ôn Noãn cũng không khách khí nữa, buông cục phấn lơ, đi đến cạnh bàn, khom lưng, điều chỉnh gậy đánh.
Chỉ trong nháy mắt, nụ cười mới rồi vẫn treo trêи khuôn mặt cô nhoáng cái biến mất.
Cô hơi híp hai mắt lại.
Ra cơ.
Bi trắng từ vạch phát bóng đập nhanh đến chín bi xếp thành hình thoi trêи bàn.
Hồi trước lúc học bi-a với Hướng Đồ Nam, Ôn Noãn đã thích nhất là chơi chín bi. Bởi vì cô có tính thiếu kiên nhẫn, không thích chuyện tính toán, cho nên theo bản năng không thích thú gì với Snooker tính toán phức tạp, mà chơi chín bi tương đối dễ hiểu, đơn giản hơn -- chỉ cần nghĩ cách đánh bi số 9 vào là được rồi.
Lại bởi vì luật của chín bi, cho dù bạn may mắn đánh vào hết bi số 1 đến 8, nhưng bi số 9 lại để cho đối thủ, thì đối thủ thắng. Kiểu chơi chưa đến cuối cùng, chưa biết thắng bại này rất kϊƈɦ thích, cũng rất phù hợp với tính cách của Ôn Noãn trước kia.
Bi trắng phá vỡ hình thoi, những viên bi với nhiều màu sắc rực rỡ nhanh chóng tứ tán, liên tiếp ba tiếng rơi xuống túi, va vào tim của ba người có mặt.
Chờ đến khi âm thanh dừng lại, Ôn Noãn từ từ thẳng lưng lên.
"Cảm ơn."
Trêи mặt bàn, đã không còn bi số 9 kia.
Một cú dứt điểm thực sự.
Hà Chấn Thần tay cầm gậy chuyên dụng của anh ta, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn mặt bàn, không nói lên lời: "Thật đáng sợ?! Chắc ăn may thôi nhỉ?"
Hướng Đồ Nam ngồi một bên nhướng mày về phía Ôn Noãn, rõ ràng cũng đang kinh ngạc.
Ôn Noãn mỉm cười với anh, dùng khẩu hình nói với anh: Gặp may thôi.
Ván này, thật sự là may mắn chiếm phần lớn.
Cầm lấy cục phấn lơ bôi đầu cơ, Ôn Noãn lần nữa đứng bên cạnh bàn.
Lần này, khi cô cúi người, vẻ mặt của Hà Chấn Thần rõ ràng không còn nhẹ nhàng như vừa rồi.
Ôn Noãn nhếch khóe miệng, ánh mắt tập trung lên viên bi trắng, hơi nhíu mắt lại.
Một gậy được đánh ra, nhanh chóng dứt khoát.
Bi số 1 và số 2 lần lượt vào túi.
Bi nhỏ nhất trêи bàn là bi số 3, Ôn Noãn vừa đổi sang phía bên trái bàn, vừa liếc mắt quét qua Hà Chấn Thần bên cạnh, sau đó nhanh chóng cúi người, đánh ra một gậy thật nhanh.
Bi số 3 đập dưới sự va đập của bi trắng đâm nhanh về bi số 9 phía sau.
Tạch tạch hai tiếng, hai viên bi lần lượt vào túi.
"Cảm ơn."
Nếu ván thứ nhất còn có thể nói là do may mắn, thì ván này, Hà Chấn Thần thật sự không thể lại đổ cho là may mắn nữa.
Anh ta ngây người mà nhìn Ôn Noãn, mất một lúc mới gật đầu: "Bội phục."
Ôn Noãn mỉm cười, ánh mắt chuyển qua người Hướng Đồ Nam ngồi bên cạnh.
Một điếu thuốc của anh còn chưa có hút xong, kẹp giữa ngón tay, nhưng đã đứng dậy.
Đây không phải Ôn Noãn ngày xưa.
Hoặc là nói, cách chơi, vẫn là Ôn Noãn ban đầu, nhưng về năng lực, cô đã vượt qua trình độ hồi trước từ lâu.
Ôn Noãn cầm cục phấn đến, từ từ bôi hết đầu cơ, rồi tự tay móc mấy viên bi từ trong túi ra.
Ván thứ ba.
Vẫn kiểu chơi thần tốc ấy, chỉ là lần này cô lại rất kiên nhẫn, bắn từng bi từng bi vào một.
Hai người bên cạnh chỉ nhìn cô liên tục thay đổi vị trí, không chút do dự ra cơ, mỗi một lần đánh ra, đều mang theo một loại cảm giác tàn nhẫn không rõ.
Tám bi đầu tiên đã vào hết túi, trêи bàn chỉ còn lại bi số 9 màu vàng trắng.
Ôn Noãn vào lúc này, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Cô nhìn về phía Hướng Đồ Nam.
Năm năm qua, cô dành toàn bộ sức lực để kiếm tiền, thời gian còn lại, là giành giật từng giây thả lỏng bản thân.
Một loại là thả lỏng về mặt thể chất, cô chọn ngủ -- cứ ngã xuống giường, trùm kín chăn, không nghĩ ngợi bất cứ thứ gì, trời sập cũng mặc kệ.
Còn một loại, là đánh bi-a.
Đó là lúc cô thật sự không thể chìm vào giấc ngủ-- bởi vì nghĩ đến Hướng Đồ Nam.
Hồi đó tại phòng bi-a chính là nơi bọn họ đã xác định hẹn hò.
Cô luôn chỉ chơi chín bi. Dưới nhà cô thuê trước đây, có một phòng bi-a, ông chủ là một người rất thú rất thú vị, Ôn Noãn là một người đẹp, vốn đã rất dễ được nhận ưu đãi, đến khi cô đến thường xuyên hơn, người đó trực tiếp giao cho cô một chiếc chìa khóa, cho cô có thể ra vào tập luyện bất cứ lúc nào.
Vào lúc Ôn Noãn không chú ý đến, cô đã trở thành một tấm biển hiệu sống ở đó, giúp ông chủ thu hút không ít khách hàng, có nhiều người rõ ràng là vì Ôn Noãn mà tới, tìm mọi cách đến gần cô, nhưng cô lại luôn luôn chỉ tự luyện một mình, ai cũng không phản ứng.
Hai năm đầu kia, là thời điểm Ôn Noãn chơi gay gắt nhất, có đôi khi thậm chí là thâu đêm suốt sáng. Bởi vì hận Hướng Đồ Nam, hận đến mức muốn chính tay giết anh, nhưng lại không thể giết, chỉ có thể đem những viên bi tưởng tượng thành anh, hết lần này đến lần khác đánh "Anh" vào "Vực sâu".
Mãi đến sau đó, khi cô rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái đối với sự ra đi của anh, chơi bi-a đã trở thành một loại thói quen của cô.
Cô hưởng thụ từng lần đánh bi-a bằng một loại hình thức tiếp gần như hình thức ngược đãi bản thân, đồng thời tưởng tượng xem anh lúc ấy đang làm gì ở bên kia đại dương.
Nếu không thể quên được, vậy thì đừng quên.
Một số người tựa như vết sẹo trêи cơ thể, được định sẵn là sẽ không theo đau đớn mà biến mất.
Trong nhà bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Trong khoảng im lặng, cô khẽ cười.
Nhìn đi, em đã không cần anh giúp rồi.
Hướng Đồ Nam cũng mỉm cười.
Trêи bàn bi-a, một chiếc đèn được treo rất sát mặt bàn.
Anh đứng ngoài ánh sáng.
Trong ánh sáng lờ mờ, trong ánh mắt anh ẩn hiện ánh nước.
Nếu không phải luyện tập đi luyện tập lại hàng nghìn hàng vạn lần, chỉ là một người nghiệp dư, không thể nào đạt đến thành tích này.
Điều này, anh rõ ràng nhất.
Trong 5 năm qua, chơi bi-a, hoặc là nói, chơi chín bi là trò giải trí thư giãn duy nhất của anh. Bọn Hà Chấn Thần thường xuyên cười nhạo anh, cũng đâu phải đi chuẩn bị đi đấu chuyên nghiệp, liều mạnh như thế làm cái gì? Nhắc đến chuyện tán gái, con gái nhà người ta đã chủ động dán tới, cũng chưa từng thấy cậu có sắc mặt tốt.
Bọn họ không biết rằng, anh đã từng dựa vào cái này mà đến được với người mà cả đời này anh cũng không quên được kia.
Ôn Noãn cúi người lần thứ hai, đánh ra một cơ cuối cùng.
Bi số 9 lăn nhanh dọc theo mặt bàn, sau đó, rơi vào túi lưới.
Hà Chấn Thần thở ra một hơi thật dài: "Nam Nam à, các người mau sinh một đứa con đi." Tôi chắc là phải thách đấu với tiểu gia hỏa nhà cậu thôi.
Hướng Đồ Nam không để ý đến anh ta, anh chỉ nhìn Ôn Noãn.
Mọi thứ khác, đều đã biến thành phông nền, trong thế giới của anh, chỉ còn lại một mình Ôn Noãn.
Từ bảy năm trước, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, trong mắt anh, cũng chỉ có một mình cô.
Điếu thuốc đã cháy hết.
Anh đi từng bước đến trước mặt cô, tay thả lên đầu cô, dạo đầu bằng động tác như động tác cổ vũ hoặc hay khen ngợi, rồi lại đột nhiên đổi hướng, nắm chặt lấy gáy cô, kéo thật mạnh cô về phía mình, hôn cô mãnh liệt.
Là một tay chơi, Hà Chấn Thần Hà nhị công tử luôn luôn là người tham gia trực tiếp, thật sự không có sở thích nhìn ngắm người khác thân thiết.
Anh ta lấy tay che mắt, kêu lên một tiếng: "Tôi tới để thi đấu, không phải tới xem ân ái nhé. Tôi nói hai người các người chứ, còn không cả phải thi đấu chuyên nghiệp gì, luyện đến năng lực như vậy để làm gì? Có thể để ý đến tâm tình của dân nghiệp dư như chúng tôi một chút được không hả?!"
Ôn Noãn