Tổng thể biệt thự nhà họ Hướng theo phong cách hiện đại, nhưng vẫn giữ lại yếu tố truyền thông như tường trắng, bóng trúc, ao sen.
Trêи bãi cỏ khu tiếp khách phía trước tiếp là nơi mở tiệc chiêu đãi khách đêm nay, rất nhiều người làm đang bận rộn, nhìn có vẻ như phải chuẩn bị cho xong.
Ôn Noãn được Hướng Đồ Nam nắm tay, đi theo anh băng qua nhà thuỷ tạ, qua một đoạn hành lang gấp khúc, vào sân nơi người nhà họ Hướng sinh sống.
Lúc này khách khứa chưa đến, người nhà họ Hướng đều tụ tập trong phòng khách dưới lầu.
Trước kia Ôn Noãn chỉ thấy bố mẹ Hướng trêи các phương tiện truyền thông, bây giờ gặp người thật, chỉ cảm thấy họ càng có khí thế hơn.
Có lẽ thuộc loại uy nghiêm trầm tĩnh.
Hơn nữa dáng ngồi vô cùng đoan chính, không hề có chuyện vì toàn người trong nhà với nhau mà buông lỏng.
Hai người vẻ mặt bình tĩnh hơi ngẩng đầu, yên lặng đánh giá Ôn Noãn.
Hướng Đông Dương đưa Dương Lưu Thư ngồi trêи một chiếc sô pha nằm ngang, nhìn thấy hai người họ tiến vào, mỉm cười gật đầu với Ôn Noãn.
Nụ cười này, giảm bớt chút hồi hộp của Ôn Noãn.
"Bố, mẹ, đây là Ôn Noãn." Rồi quay đầu giới thiệu với Ôn Noãn, "Noãn Noãn, đây là bố anh, mẹ anh."
Ôn Noãn muốn rút tay ra, nhưng Hướng Đồ Nam nhanh tay nắm chặt hơn. Tim cô nhảy bùm bụp, bất giác hô hấp có chút không thoải mái.
"Chào bác trai, chào bác gái ạ."
Cô kìm nén sự căng thẳng trong lòng, cố gắng làm hơi thở của mình vững vàng hết mức.
May mà về mặt này, cô làm khá tốt.
Bố mẹ Hướng vẫn rất bình tĩnh mà nhìn kỹ cô, ánh mắt lướt qua bộ trang sức mà cô đeo trêи người, rơi xuống bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người, cuối cùng chậm rãi thu hồi lên khuôn mặt của Ôn Noãn.
Vài giây sau, mẹ Hướng hơi hơi gật đầu.
"Cô Ôn, chào cô, trước tiên ngồi xuống nói chuyện."
"Cảm ơn bác gái."
Hướng Đồ Nam đưa cô ngồi xuống sô pha đối diện với đôi Hướng Đông Dương, tay hai người vẫn nắm chặt nhau.
Lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Ôn Noãn vô thức học theo dáng vẻ của họ, thẳng lưng. Bởi vì động tác ngồi xuống vừa rồi, đôi khuyên tai phỉ thúy khẽ lắc lư.
Đong đưa rất khẽ, cô luôn khống chế được biên độ chuyển động cơ thể.
Ánh mắt những người khác trong nhà họ Hướng đều tập trung trêи người Ôn Noãn.
Ôn Noãn chưa từng có cảm giác bức rức như bây giờ, toàn thân cô căng cứng, đến nỗi từng khớp xương đều mệt mỏi đau đớn.
Nụ cười trêи mặt có lẽ cúng cứng đờ.
Nhưng cũng còn tốt hơn không cười. Trong lòng cô thầm nghĩ, dù sao cũng đã qua cái tuổi có thể tùy ý tùy hứng.
Thời gian trôi qua trong im lặng, cuối cùng mẹ Hướng nhẹ giọng đánh vỡ sự im lặng.
"Cô Ôn và Nam Nam là bạn học cấp ba?"
Ôn Noãn khẽ gật đầu: "Đúng vậy, bác gái."
Mẹ Hướng khẽ mỉm cười, cười đến rất dè dặt: "Đó thực sự là duyên phận. Nam Nam đến Bắc Kinh học, vốn dĩ là chuyện ngoài ý muốn."
Ôn Noãn mỉm cười, không tiếp lời câu này.
"Đã là bạn học, chắc trạc tuổi nhau. Cô Ôn, nhà có có những ai?" Mẹ Hướng hỏi, tuy rằng giọng điệu ôn hòa, nhưng rốt cuộc vẫn lộ ra sự lạnh nhạt.
Ôn Noãn trả lời đúng sự thật: "Mẹ, chị gái, và cháu."
Mẹ Hướng hời hợt cười: "Bố cháu đâu? Không tiện nói sao?"
Đáp án của mấy vấn đề này, họ không thể không biết, vẻ mặt của Hướng Đồ Nam lạnh lùng, gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ Hướng nhàn nhạt quét mắt liếc anh: "Đã muốn kết hôn, mấy vấn đề này cũng không thể hỏi sao?"
Ôn Noãn có lẽ đã hiểu ý định của mẹ Hướng.
Cô thực bình tĩnh mà nhìn mẹ Hướng: "Bố mẹ cháu đã ly hôn mấy năm trước rồi. Mẹ cháu bởi vì sức khỏe không tốt, có lẽ sau này sẽ không đi làm nữa, chi cháu còn đang học nghiên cứu sinh. Cháu sau khi tốt nghiệp đại học liền ra ngoài đi làm, hiện tại đang là nhân viên của một công ty quảng cáo."
Cô nói một tràng dài như vậy, gần như là đang thổ lộ hoàn cảnh gia đình của mình, thậm chí còn nói những điều mẹ Hướng chưa hỏi đến, như phảng phất chút ý tứ "Bác đừng hỏi nhiều, cháu nói sẽ nói hết được chưa" vậy.
Mẹ Hướng có lẽ cũng cảm nhận được, không tiếp tục chủ đề này, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Hướng Đồ Nam.
"Sắp đến giờ rồi, con cũng nên thay quần áo đi."
"Vâng." Hướng Đồ Nam trả lời rất sảng kɧօáϊ, người đứng lên theo, bởi vì tay còn nắm lấy nhau, rất tự nhiên mà cả Ôn Noãn cũng kéo lên cùng.
"Cô Ôn ở lại nói cùng chúng tôi trò chuyện nhé."
"Không cần." Hướng Đồ Nam không chút lưu tình mà phản bác lời mẹ anh, "Con đưa cô ấy lên ngắm nghía, vẫn chưa đến bao giờ."
Ôn Noãn biết Hướng Đồ Nam sợ cô chịu ấm ức, theo lý cô không thể dựa vào tính tính tình của anh, khiến mẹ mình xấu hổ, nhưng cơ thể cô, vẫn luôn tồn tại một loại tâm lý phản nghịch, lúc này không hề muốn chịu đựng một chút nhẫn nhục nào.
Cô thuận nước đẩy thuyền mà đi theo Hướng Đồ Nam lên phòng ngủ trêи tầng.
Sau khi đóng cửa lại, anh đặt cô lên cánh cửa, hôn môi cô.
"Có tức giận không?"
"Không." Cô rất thành thật đáp, "Còn bình thản hơn so với tưởng tượng của em rất nhiều." Có lẽ là do bản thân đã rèn luyện, cho dù không thích đi nữa, cũng không thể chửi ầm lên như phường chợ búa.
Anh lại hôn cô một cái, khẽ cười nói: "Chúng ta sau này ở riêng, không phải gặp nhau thường xuyên. Họ bị thân phận trưởng bối của mình giới hạn, không thể bước qua quá nhiều. Thật ra trong lòng họ cũng đang ức chế."
Ôn Noãn không khỏi cười nhạo: "Có người như anh đi gài bố mẹ mình sao? Mau thay quần áo đi."
Anh vốn dĩ nói chỉ mặc thêm chiếc áo vest là được, lúc này lại mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo sơ mi khác ra.
Ôn Noãn nhân cơ hội đánh giá phòng ngủ của anh một chút.
Ôi, rất giống hình ảnh của biệt thự cao cấp đã từng xem, giường rất lớn, cho dù đang lúc hoàng hôn, cũng có thể cảm thấy được căn phòng ngủ này ngập tràn ánh sáng.
"Nhìn gì thế?" Anh cười hỏi. Ánh mắt theo tầm mắt cô hướng lên trêи giường, ý cười càng sâu, "Sợ vò nhàu quần áo em, nếu không thì sẽ ôm em lên giường lăn một vòng." Dừng lại một chút, lại rất ý vị thâm trường mà nói thêm, "Anh đặc biệt muốn nhìn em ngủ ở trêи giường của anh."
Ôn Noãn:...... Thật mờ ám quá đi.
Lại nhìn anh, áo sơ mi chỉ mới mặc một nửa, còn ba chiếc cúc bên dưới chưa được cài, cái dáng vẻ lỏng lẻo này, chuẩn dân dơi không đứng đắn.
Ôn Noãn: "Đủ rồi đấy. Còn không nhanh lên."
Hướng Đồ Nam cài xong mấy cái cúc áo, đem vạt áo sơ mi nhét vào trong quần, đeo xong thắt dây lưng, đi đến trước mặt cô.
"Giúp anh nhìn xem, còn chỗ nào chưa chuẩn bị tốt?"
Ôn Noãn bật cười: "Không phải có gương sao?"
Anh chỉ cười, rõ ràng không có ý sẽ đi soi gương.
Ôn Noãn mím môi, nghiêm túc mà đánh giá một lần, cảm thấy cổ áo có chút chưa được phẳng lắm.
Cô vươn hai tay, vòng đến gáy anh, theo nếp gấp cổ áo nắn vuốt lại: "Sao lại thay áo sơ mi?"
"Chiếc kia không cần măng sét." Anh đắc ý nhướng mày, "Bạn gái đặc biệt tặng, hôm nay không đeo lên, đêm nay anh đừng nghĩ sẽ yên."
Ôn Noãn buồn cười, được anh nắm lấy tay, hôn một cái lên mu bàn tay.
"Đi thôi, chúng ta qua đó."
Ở một mình quá lâu, đối với Ôn Noãn có chút bất lợi.
Mặc dù chuyện hai người đã làm chuyện vợ chồng, có lẽ trong lòng người nhà đều biết rõ, nhưng có một số việc, nên kiêng dè thì phải kiêng dè, để tránh bọn họ xem thường nhẹ Noãn Noãn.
Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ đèn khu tiếp khách phía trước được bật lên, khách dự tiệc lục tục đến, quần áo là lượt, xa hoa mê hoặc.
Ôn Noãn khoác cánh tay Hướng Đồ Nam, theo anh đi tiếp đón khách khứa.
Cho dù những người đó đều che giấu rất tốt, nhưng rất rõ ràng đều thể hiện hứng thú rất lớn với Ôn Noãn.
Có người rất thân quen với người lớn, không trực tiếp hỏi đông hỏi tây Hướng Đồ Nam, mà rất uyển chuyển hỏi bố mẹ Hướng.
"Bạn gái Nam Nam xinh thật, nhưng hơi lạ mặt, đây là con gái nhà ai đấy?"
Người quen biết đều biết bố mẹ Hướng có điều kiện khá khắt khe đối với hai con dâu tương lai, người mà Hướng Đông Dương chọn, trước nay không được lòng hai vị này lắm, nhưng không biết người mà Hướng Đồ Nam chọn này, là thần thánh phương nào.
Mẹ Hướng quấn chặt chiếc khăn choàng trêи người, nhàn nhạt cười nói: "Quê Bắc Kinh, là bạn học cấp ba của Nam Nam."
Người nọ bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ấy, Nam Nam cũng không ở Bắc Kinh lâu lắm mà. Đây thật là, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ."
Mẹ Hướng cười rất điềm tĩnh đạm nhiên: "Tôi cũng nói như vậy. Thời đại khác nhau, con cái mình thích, chỉ cần gia thế trong sạch, là người ngay thẳng biết lễ phép, chúng tôi cũng không ý kiến gì."
Người nọ cười ha ha, nói: "Đúng vậy. Cô gái nhỏ thật tốt số quá, có thể tìm được chàng trai tốt như Nam Nam."
Mẹ Hướng chỉ cười không nói, người nọ vì thế lại quay