Ôn Noãn đẩy phắt Hướng Đồ Nam ra, nhảy dựng lên: "Mẹ, con bưng đồ ăn giúp mẹ." Trong nháy mắt người đã trốn vào phòng bếp.
Hướng Đồ Nam bị cô đẩy đến ngửa ra sau, dán lên lưng sô pha. Anh thong thả ung dung ngồi thẳng người, khóe miệng còn chứa ý cười.
Mẹ Ôn cũng làm như cái gì cũng chưa thấy, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu Hướng, rửa tay ăn cơm thôi."
Ôn Uyển da mặt mỏng, vành tai đỏ bừng, vẻ mặt lại mang theo chút mất mát.
Cô ấy cho đến giờ cũng không dám thẳng thắn với mẹ Ôn chuyện mình cũng đang yêu đương.
Khi Ôn Noãn ăn cơm ở nhà, không hề quạnh quẽ như ở nhà họ Hướng, mẹ con ba người thỉnh thoảng sẽ nói chuyện đôi ba câu, mẹ Ôn cũng nhiều lần ra hiệu cho Ôn Noãn gắp cho Hướng Đồ Nam món anh thích ăn.
Một bữa cơm thật sự yên bình và ấm áp.
Sau khi ăn xong, tranh thủ lúc dọn dẹp bát đĩa, mẹ Ôn kéo Ôn Noãn lại.
"Tiểu Hướng đêm nay muốn ở nhà không? Nếu muốn con đi chuẩn bị chút vật dụng cho nó đi, buổi tối để nó ngủ ở phòng con, con ngủ với chị con."
"Không cần đâu, chốc nữa anh ấy muốn đưa con đến gặp ông nội anh ấy." Ôn Noãn nói.
Mẹ Ôn khẽ thở phào: "Nhà nhỏ, lại toàn phụ nữ, mẹ sợ nó không được tự nhiên. Nhưng mà Tiểu Hướng lại cũng không tệ lắm." Không giống như đứa trẻ con nhà giàu mà bà tưởng tượng, không bị nuông chiều, tính tình hiền hoà, thậm chí không kén ăn, đều thích mọi món ăn mà mẹ Ôn nấu.
Ôn Noãn khẽ cười, nhân cơ hội nũng nịu: "Vậy là mẹ không phản đối bọn con?"
Mẹ Ôn cũng cười: "Mẹ khi nào từng nói phản đối các con? Nhưng mà Noãn Noãn......" Bà đè thấp giọng hơn, vẻ mặt rất lo lắng sốt ruột, "Mẹ phải cho nó quà gặp mặt nào thì tốt nhỉ?" Người xuất thân từ gia đình như vậy, những thứ tầm thường chắc chắn sẽ không thích, những thứ không tầm thường, thì mẹ Ôn lại nghĩ không ra.
"Không cần đâu." Ôn Noãn không để ý chút nào, "Không cần phiền phức như vậy."
Mẹ Ôn lại nghĩ tới một việc khác: "Người nhà nó cũng chưa cho con quà gặp mặt?"
Ôn Noãn cả kinh, vội vàng phủ nhận: "Chuẩn bị rồi. Là bộ trang sức bằng phỉ thúy." Nghĩ nghĩ, lại nói thêm, "Con và chị dâu anh ấy mỗi người một bộ."
Mặc dù là Hướng Đồ Nam tặng cô, nhưng bố mẹ Hướng không phản đối, coi như là bọn họ thừa nhận rồi.
Mẹ Ôn yên tâm.
Dương Lưu Thư đã công bố ngày cưới với Hướng Đông Dương, nói như vậy, bộ trang sức kia có ý nghĩa rất không tầm thường.
"Vậy con với nó......" Cho dù là mẹ, hỏi cái này chút cũng hơi khó mở miệng, "Có phải đang ở chung không?"
Ôn Noãn bị lời mẹ Ôn làm cho giật mình, đầu tiên là kinh hoảng mà nhìn mẹ Ôn một cái, sau đó lập tức rũ mắt, không hé răng.
Mẹ Ôn tự nhiên hiểu ý nghĩa của sự im lặng này.
Mặc dù thời đại này cũng đã đủ cởi mở, nhưng là người mẹ lại biết con gái mình ở chung với người khác trước hôn nhân, ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
"Vậy nó có từng đề cập đến chuyện kết hôn không?"
Ôn Noãn nâng mắt lên, cần thận mà giải thích: "Anh ấy từng nói đến, nhưng mà con cảm thấy nhanh quá. Con với anh ấy còn trẻ như vậy, lại nói năm nay anh trai anh ấy muốn tổ chức lễ cưới, con cũng không muốn cách gần quá, để mọi người so sánh."
Nói như vậy, cũng không phải không có lý.
Mẹ Ôn bỏ qua không hỏi nữa, im lặng một lát, cuối cùng vẫn cứ không yên tâm lắm.
"Vậy bình thường con chú ý nhiều chút, ngàn lần đứng có con."
Tai Ôn Noãn nóng lên, thỏ thẻ mà "Vâng" một tiếng.
Mẹ Ôn lại im lặng.
Noãn Noãn đã sống với Tiểu Hướng như vợ chồng, với tính cách của Noãn Noãn cùng với gia cảnh của nhà họ Hướng như thế, chẳng may mà gây phiền phức thì......
"Noãn Noãn, con từ nhỏ đã tùy hứng, tính tình cũng không tốt. Nhưng sau này phải sửa đổi." Mẹ Ôn vuốt mái tóc của Ôn Noãn, nhẹ giọng dặn dò, "Tiểu Hướng càng đối xử tốt với con, con càng không thể khiến nó khó xử. Nhà nó không thể so với nhà chúng ta, quy củ chắc sẽ hơi nhiều, chỉ cần không phải quá đáng, con phải nhẫn nhịn. Ngàn lần đừng theo tính tình của mình mà làm bậy, biết chưa?"
Ôn Noãn vốn muốn nói, con đã sửa lại từ lâu rồi, nghĩ nghĩ, chỉ nhẹ nhàng mà "Vâng" một tiếng.
Trong phòng khách, Ôn Uyển chỉ chốc lát đã dọn dẹp xong bàn ăn, sau đó đi về phía ban công, đứng ở đằng sau Hướng Đồ Nam.
Hướng Đồ Nam vừa mới muốn giúp dọn dẹp bát đũa, bị Ôn Noãn vội vàng ngăn lại.
Anh đoán là mẹ Ôn có lời muốn nói với Ôn Noãn, rất thức thời mà không quấy rầy.
Mắt thấy Ôn Uyển đi đến, anh xoay người lại, đối mặt với cô ấy, mỉm cười.
Thật kỳ lạ, mặc dù có khuôn mặt gần như giống hệt với Noãn Noãn, nhưng anh từ lần đầu tiên gặp hai chị em, đã không hề nhầm lẫn giữa các cô.
"Tôi đang nghĩ, sau này phải gọi cô là chị, thật sự có chút không quen." Anh cười nói.
Từng là bạn học, cho dù cùng Ôn Noãn ở bên nhau, trước kia anh đối với Ôn Uyển cũng chỉ gọi thẳng tên.
Ôn Uyển vẫn là vẻ mặt lạnh như băng ấy, nhưng cũng chỉ có vậy.
Tính cách của cô ấy ôn hòa, gần như chưa từng thấy cô ấy thật sự tức giận.
"Mấy năm nay, tôi cực kỳ hối hận, hối hận trước kia giúp anh với Noãn Noãn bao che. Lúc Noãn Noãn mới vừa cùng anh chia tay, anh cũng không biết nó đã biến thành bộ dạng gì." Cô ấy cắn chặt môi, hai mắt hồng hồng mà trừng anh, chỉ hận bản thân luôn sẽ không mắng chửi người khác, "Nếu anh mà dám lại phụ lòng Noãn Noãn......"
Câu nói tiếp theo, lại không biết nói cái gì.
Năm ấy anh bỏ rơi Noãn Noãn, cô ấy không phải là chẳng thể làm gì anh sao.
Nghĩ như vậy, càng cảm thấy đau lòng hơn.
Ôn Uyển hối hận đã nhiều năm, để tránh giẫm lên vết xe đổ, lần này cô ấy thật sự muốn ngăn cản Noãn Noãn, nhưng Noãn Noãn như bị mê muội rồi, không phải người này không thể.
Có rất nhiều lời nói ngổn ngang trong lòng, cuối cùng nói ra, lại chỉ là một câu không hề có sức mạnh "Anh phải đối xử thật tốt với nó".
Hướng Đồ Nam vẫn chưa nhận ra Ôn Uyển chốc lát ấy suy nghĩ đã xoay mấy vòng, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ như sắp khóc của cô có chút đáng thương.
Cô ấy không hề thay đổi chút nào, vẫn mềm yếu như vậy, lại vẫn quan tâm Noãn Noãn như thế.
Anh trong chốc lát ấy lại nghĩ tới Hướng Đông Dương.
Mặc dù phương thức biểu đạt khác nhau, nhưng lòng quan tâm đến em trai em gái là như nhau.
"Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy." Hướng Đồ Nam cũng có chút xúc động, "Chị, chị yên tâm."
Ôn Noãn từ trong phòng bếp đi ra, cao giọng cười nói: "Hai người ngốc nghếch kia, sao đứng ở đấy. Không lạnh à?"
Hai người một trước một sau trở lại phòng khách.
Ôn Uyển cúi đầu, vội vàng về phòng của mình.
Ôn Noãn khó hiểu nhìn cô ấy, duỗi tay chọc vào cánh tay Hướng Đồ Nam: "Anh bắt nạt chị em à?"
Anh bất lực nhìn cô: "Sao lại như thế? Là chị sợ anh bắt nạt em."
Cô ngẩn ra một chút, lập tức liền ha ha cười rộ lên, hết sức vui vẻ.
"Anh gọi chị trôi chảy thật đấy."
Anh chỉ là nhàn nhạt mà mỉm cười.
--
Ngồi ở nhà họ Ôn gia một lát, sau khi chào hỏi qua cùng mẹ Ôn, Hướng Đồ Nam đưa Ôn Noãn theo đến chỗ ông nội.
Sau khi lên xe, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô: "Tiếc thật, chưa vào phòng em nhìn chút." Nói xong tự mình cười trước, "Nhưng mà lần sau cũng được, dù sao luôn có cơ hội."
Cửa ải này so với anh tưởng tượng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà cũng có thể là bởi vì Ôn Noãn đã giấu chuyện đứa trẻ.
Trong lòng anh lại dâng lên một trận áy náy, vì thế nắm thật chặt lấy tay Ôn Noãn.
Không bao giờ buông ra nữa, dù sao bất kể là gặp phải chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay cô ra nữa.
--
Ôn Noãn đối với chuyện phải gặp người nhà họ Hướng, có kháng cự theo bản năng.
Vốn cho rằng ông nội Hướng tuổi đã cao, có thể còn cuwsg đầu hơn hai vị nhà họ Hướng, không ngờ khi thật sự gặp rồi, mới phát hiện không giống với tưởng tượng của mình lắm.
Thời tiết trở lạnh, ông nội Hướng lại vào ở trong viện dưỡng lão. Khi hai người Ôn Noãn đến, ông nội Hướng đang đánh cờ với ông nội của Lưu Nghi Mẫn.
Ông nội Lưu thấy hai người họ đi vào, thuận tay xáo tung bàn cờ.
Ông nội Hướng liền thổi râu trừng mắt: "Lão Lưu, ông lại giở trò này."
Ông nội Lưu ha ha cười: "Cháu nội đưa cháu dâu tới thăm ông rồi, còn chơi cờ gì chứ?"
Ông nội Hướng lắc đầu, vẻ mặt không vui: "Chơi xấu cũng vô dụng, dù sao vừa rồi tính là ông thua."
Một người hơn 80 tuổi, thế mà lại như một đứa trẻ.
Sự phòng bị trong lòng Ôn Noãn, tức khắc biến mất một chút.
Sau đó ông nội Hướng nói chuyện với hai người bọn họ một lát, bỗng nhiên cuộc trò chuyện chuyển hướng, hỏi ông nội Lưu: "Lão Lưu, ông thấy người cháu dâu của tôi này thế nào?"
Ông nội Lưu lại liếc mắt xem xét Ôn Noãn một cái, gật đầu: "Trông đẹp hơn Mẫn Mẫn nhà tôi."
Ôn Noãn vẫn không biết thân phận của ông nội Lưu, lúc này nghe ông ấy vừa nói như vậy, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một người: Lưu Nghi Mẫn?
Đây là ông nội của cô ta?
Trong lòng cô bỗng nhiên nổi lên chút khó chịu, rất không tình nguyện bị lấy ra so sánh với Lưu Nghi Mẫn.
Ông nội Hướng nghiêm mặt: "Thật ra cưới vợ, quan trọng nhất, vẫn là nhân phẩm."
Trong lòng Ôn Noãn lộp bộp một chút, có chút giống như bị người khác tát