Hắn nở nụ cười ảm đạm, “Bài ca dao vừa rồi mấy đứa nhỏ kia hát chính là bài《 chìm tử ca 》mà quan viên các nơi cho người sáng tác, dùng để cảnh cáo thế nhân về Thiên Đạo luân hồi, để bọn họ đừng làm việc tổn hại âm đức.”
“Cho nên đây là nguyên nhân ngươi thu nhận tiểu cô nương bị mất tích kia sao?” Tang bỗng nhiên hỏi một câu này.
“Phải,” Giọng Susan đã run lên, “Nàng bị đặt trong một cái rổ xuôi theo dòng nước.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ta đã thật sự yêu thương con bé, cho nên nàng trở thành con gái ta.” Nói xong nàng ta lại khóc, nước mắt rơi xuống nhuộm ướt đường viền tinh xảo trên bộ quần áo.
Triệu Tử Mại nhẹ vỗ vai Susan nói, “Amy là đứa nhỏ may mắn, nếu không được ngươi nhặt về thì sợ là nàng cũng đã sớm bị dìm chết giống những đứa trẻ khác.”
“Nếu Amy bị chính cha mẹ ruột vứt bỏ thì vì sao ngươi còn mang nàng về tìm người thân làm gì?” Tang lại bỏ thêm một câu, ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua gương mặt trắng bệch của Susan.
“Nơi này là gốc rễ của nàng, nếu một người không dám đối mặt với cố hương của bản thân thì nàng làm gì có lai lịch? Hơn nữa một năm này nàng thường nhắc tới Trung Quốc, nàng nói nơi này là chốn trong ký ức của mình, có đất đai màu đỏ, có dòng suối thật dài, cỏ hoa phồng thịnh, nào đào nào mẫu đơn, tất cả đều nở bừng đẹp đẽ…..”
Triệu Tử Mại hơi giật mình, “Amy rời Trung Quốc khi còn chưa đến nửa tuổi, sao con bé có được ký ức ấy?”
Susan lắc đầu, “Ta đã từng tra cứu một chút tư liệu nói một vài người quả thực có được ký ức lúc mới sinh, ta nghĩ Amy chính là một trong số đó.
Dù sao thì đứa nhỏ này thông minh hơn đa số mọi người đúng không? Nhưng ta nghĩ khả năng lớn hơn chính là mị lực của cố hương, mặc dù không nhìn thấy nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được…… Mike, ngươi không biết chứ Amy thậm chí còn nhớ rõ nhà của nàng.
Nàng nói nơi ấy tường viện được xếp bằng cục đá, chúng trơn trượt, ánh mặt trời chiếu lên đó sẽ có ánh ngũ sắc hiện ra cực kỳ xinh đẹp.
Nàng nói trong viện của nhà mình có một gốc thanh mai, trên cây là rêu phong, cũng rất trơn.
Mỗi năm vào tháng tư trái thanh mai sẽ mọc ra, lúc đầu xanh sau đó vàng, có thể làm mứt cũng có thể làm thuốc.
Amy nói mẹ nàng luôn hái quả trên cây xuống mang lên chợ bán, còn đặt nàng trong giỏ thanh mai rồi cùng cõng lên chợ.
Dọc đường đi mẹ nàng sẽ ê ê a a mà hát bài ca thiếu nhi dỗ dành nàng.
Mike, ta còn nhớ rõ bài ca mà Amy hát: ‘Con mèo nhỏ, mũi hồng hồng.
Nằm trên mái nhà cắn cọng rơm.
Thật đáng yêu, mau tới mà bắt ta nè.’”
Triệu Tử Mại cười cười đồng tình, “Mị lực của cố hương…… Có lẽ ngươi nói không sai, lúc ta ở Châu Âu cũng luôn nghĩ tới quê nhà, nhưng hiện tại về rồi lại hơi sợ.”
“Càng ở gần càng lo được lo mất, Mike, tâm tình của ngươi và Amy ta đều hiểu.” Susan dùng tiếng Trung lưu loát thay hắn tổng kết một câu sau đó lại lên tiếng, “Nhưng ta thực sự hối hận mình nghe xong con bé nói lại thực sự mang nàng về đây.
Chúng ta ở Châu Âu đang tốt đẹp, vì sao phải về đây chứ? Ta làm mất con bé, bây giờ phải làm sao đây?”
Nói xong nàng lại dùng khăn tay che mặt khóc, Tang bị tiếng khóc này chọc cho bực bội, vì thế sau khi thở dài nó bước nhanh vài bước về phía con đường mòn kia.
Nó nhíu mày: con đường nhỏ này không biết kéo dài tới nơi nào nhưng hàn khí dày đặc, đến đầu ngọn cỏ cũng có hạt băng.
Đây là hiện tượng của ngày đông giá rét chứ đâu phải ngày thu.
Không thích hợp, trong lòng nó thầm than một câu này sau đó nâng bước đi về phía trước.
Nhưng mới đi được vài bước mắt nó đã liếc tới một bóng dáng nho nhỏ ở