Tiểu nhị đưa lưng về phía cửa phòng, cả người ngồi ở mép giường, đầu gục xuống giường.
Nếu bỏ qua máu đen đầy đất thì nhìn từ phía sau đây cũng chỉ là một thi thể bình thường.
Nhưng nếu vòng đến phía trước thì bộ dạng đáng sợ kia sẽ khiến bất kỳ nha dịch nào đều bị dọa sợ, mà đó là bọn họ đã quen nhìn hiện trường giết người rồi đó.
Ngay cả kẻ thân kinh bách chiến là Lý Hải cũng không ngoại lệ.
Từ cằm đến xương quai xanh của hắn đều bị cào nát, máu thịt mơ hồ, nói đúng hơn thì cổ hắn chỉ còn một tầng da phía sau dính vào thân thể, những chỗ khác đã biến thành một đống thịt vụn.
Thịt treo trên ngực như sắp rơi xuống, lại giống một đống mụn thật lớn.
“Phải hận đến mức nào mới có thể giày xéo người ta thành bộ dạng này.
Tuổi hắn còn nhỏ như thế sao lại có kẻ thù cỡ này?” Lý Hải nhíu đôi mày hoa râm sau đó nhìn về phía chưởng quầy đang xụi lơ ở cửa và trầm giọng hỏi câu này.
“Đứa nhỏ này là người Đông Xương, ở đây ngoài tiểu nhân hắn chẳng còn ai quen biết.
Hơn nữa hắn làm người trung thực, đối với ai cũng cười ha hả, làm gì có kẻ thù.” Chưởng quầy nức nở nói, “Quan lão gia, đừng nói hắn, khách điếm của tiểu nhân đã mở cửa ở Thanh Châu này nhiều năm cũng chưa từng kết oán với ai, sao có thể…… lần này sao có thể xảy ra cớ sự này.
Ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân, cha đứa nhỏ này giao nó cho tiểu nhân, hiện tại tiểu nhân ăn nói thế nào với người ta đây?”
“Nhà hắn gần đây có từng sinh con gái không?”
Một giọng nói Lý Hải quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.
Ông ta quay đầu lại thì thấy khuôn mặt trắng bệch của Triệu Tử Mại.
Hắn và Bảo Điền đi vào phòng, mắt không nhìn ông ta mà nhìn lưng của tiểu nhị kia.
“Triệu đại nhân.”
Lý Hải vừa muốn tiến lên đã bị Triệu Tử Mại giơ tay ngăn cản.
“Trong nhà vị tiểu ca này gần đây có đứa nhỏ nào được sinh ra không?” Thấy chưởng quầy vẻ mặt mê mang nhìn mình thế là Triệu Tử Mại lại hỏi câu kia.
“Không…… không có.” Chưởng quầy cuối cùng cũng hoàn hồn, vội lắc đầu quầy quậy đáp, “Hắn còn chưa thành hôn, tiểu nhân cũng không nghe nói anh hắn gần đây sinh thêm đứa con nào……”
“Triệu đại nhân, ngài hỏi cái này làm gì?” Lý Hải nghe được sầu lo trong giọng của Triệu Tử Mại nên vội dò hỏi một câu.
Triệu Tử Mại chỉ về phía trước, ánh mắt ảm đạm nói, “Ngài nhìn phần lưng hắn xem.”
Lý Hải mang vẻ mặt nghi hoặc quay đầu nhìn thẳng cái áo trong đã bị nhuộm đỏ hồi lâu cuối cùng mới hít một hơi sâu mà bừng tỉnh rồi lắp bắp, “Là……《 chìm tử ca 》.”
Nói xong thấy đám nha dịch trong phòng hai mặt nhìn nhau không hiểu gì thế là ông ta vội giải thích, “Sau lưng hắn có viết hai câu: ‘tuyệt tự giảm thọ, đi xuống âm ty sẽ bị phản phệ.’”
Nghe vậy cả đám người lập tức nhìn tiểu nhị kia, lúc này mới để ý thấy vết máu sau lưng hắn khác những chỗ còn lại.
Chỗ khác là máu bắn tung tóe còn chỗ này vết máu gập ghềnh không phẳng, ngang dọc đan xen.
Phải cẩn thận nhìn mới có thể phát hiện ra một đám chữ nho nhỏ Chẳng qua, máu tươi thấm ra quần áo khiến chữ viết có vẻ mơ hồ không rõ.
Hơn nữa hắn dựa nghiêng trên giường, quần áo nhàu nhĩ khiến chữ viết càng thêm xiêu vẹo, thậm chí bị che một phần nên đám người Lý Hải lúc đầu mới không nhận ra.
“Triệu đại nhân quả là quan sát tỉ mỉ, hạ quan thiếu chút nữa đã xem nhẹ chứng cứ quan trọng này.” Lý Hải tán thưởng một câu tự đáy lòng sau đó nhìn phần lưng của tiểu nhị, miệng tự lẩm bẩm, “Nhưng vì sao hung thủ lại để lại những lời này? 《 chìm tử ca 》ư? Hắn viết những lời này là có ý gì?”
“Là oan hồn lấy mạng, nó viết đã rất rõ rồi.” Bảo Điền thình lình chen vào một câu.
Những lời này khiến mọi người xung quanh phút chốc rơi vào yên tĩnh đáng sợ, bao gồm cả đám bá tánh bị nha dịch ngăn ở ngoài cửa nhưng vẫn