“Oa……”
Một tiếng khóc mỏng manh dán qua vành tai và khuôn mặt của nàng ta rồi trượt đi, tan vào bóng đêm không nhìn rõ phía trước.
Từ thị giật mình, đột nhiên nghĩ ra mình đã đi theo cái gì tới nơi này……
Là tiếng trẻ con khóc, nó không lớn nhưng thê lương, nghẹn ngào, dễ dàng cắt qua màn đêm yên tĩnh……
Hình như nàng ta còn thấy một chuỗi dấu chân, từ con đường kia kéo tới tận đây, dẫn nàng ta tới bờ sông.
Dấu chân kia rất nhỏ, chỉ bằng nửa bàn tay của nàng ta, bên trên hình như còn dính tro đen.
Nàng ta nghĩ chủ nhân hai bàn chân này có lẽ bước chân trần lên tàn tro nên mới để lại một chuỗi dấu chân đen tuyền như thế.
Tro tàn……
Trong lòng vừa xẹt qua hai chữ này thì sau lưng nàng ta đã nổi lên hơi lạnh Nàng ta nhớ rõ vào đêm đông nọ hai anh em Cố gia ngồi một chỗ uống rượu, nàng đưa đồ nhắm cho bọn họ có nghe thấy hai người đó nói chuyện.
“Gần đây…… đặc biệt nhiều, đệ thiêu suốt một buổi trưa…… đựng đầy ba cái giỏ……”
“Đều đổ xuống sông ư? Không để người ta thấy chứ?”
“Không có, đại ca yên tâm đi.”
“Vất vả cho đệ, nhưng chuyện này hẳn phải có người làm, đệ là anh em của ta, vì thế ta cũng chỉ có thể dựa vào đệ.”
“Người một nhà có gì phải khách sáo, đúng rồi đại ca, lát nữa để tẩu tử đun một ấm nước cho đệ tắm rửa một chút, nếu mang một thân tro bụi này về nàng lại hỏi……”
“Đã thành thân gả tới đây thì tình huống trong thôn thế nào nàng ta hẳn cũng phải biết, không bằng sớm nói cho nàng ta hay.”
“Không vội, chờ một chút…… nàng nhát gan, đừng dọa nàng……”
Nàng ta đương nhiên biết bọn họ đang nói về cái gì, chẳng qua nhiều năm qua Cố Ngọc Doãn chưa bao giờ đặc biệt nhắc tới việc này trước mặt nàng ta.
Bản thân nàng cũng không hỏi, hai người giống như đạt được một sự ăn ý trong im lặng, bọn họ đều không muốn nhắc tới việc này.
Nhưng im lặng có thể chôn vùi mọi thứ sao? Hôm nay nàng ta bỗng nhiên cực kỳ nghi ngờ điều này.
“Oa……” Một tiếng khóc bén nhọn từ trên cao truyền đến, như khóc như tố, sụt sùi thở dài.
Từ thị giống như bị dọa choáng váng, hai mắt trừng thật to, trống rỗng không nhìn thấy cảm xúc.
Bởi vì nàng ta phát hiện trong ngực mình bỗng nhiên có thêm một thứ, dài hai thước, màu xanh có hoa nhỏ……
Bên trong tựa hồ còn có thứ gì đó mấp máy, nhẹ nhàng, mềm mại.
***
“Huyện lệnh Thanh Châu là Lý Hải vẫn luôn nghĩ không ra vì sao triều đình hạ lệnh cấm nhiều năm như vậy, vì sao hàng năm ông ta luôn phái người gác dọc bờ Ngọc Hà nhưng dân cư lại vẫn thưa thớt hơn, đặc biệt là ở Tam Bình thôn.
Hiện tại bí ẩn này hẳn đã được giải đáp.
Đứa nhỏ có bệnh không nuôi được, hoặc đứa nhỏ sinh ra nhưng cha mẹ không muốn đều sẽ được đưa vào trong tháp và thiêu sống.
Cố lí chính, nhiều năm qua ngươi cống hiến cho Tam Bình thôn cũng không nhỏ đâu nhỉ.”
Sắc mặt vốn vàng như nến của Cố Ngọc Doãn lúc này hơi chuyển xanh, môi hấp háy vài cái mới phun được vài chữ từ kẽ răng: “Thứ cho tiểu nhân ngu dốt, tiểu nhân…… tiểu nhân không hiểu đại nhân đang nói cái gì.”
Triệu Tử Mại cắn răng cười lạnh hai tiếng, “Không hiểu cũng không quan trọng, chẳng qua ta muốn nói với ngươi một việc.
Hôm nay hồn phách của em trai ngươi là Cố Ngọc Minh được gọi về, nhưng rất nhanh nó đã bị một con tà ám cắn nuốt.
Ngươi đoán xem tà ám kia là cái gì?”
Cố Ngọc Doãn nhìn chằm chằm Triệu Tử Mại mà sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng cúi đầu ngập ngừng nói, “Đại nhân là đại nhân vật trong kinh thành, sao ngài còn tin tưởng loại chuyện mê tín dị đoan thế này chứ?”
Vừa dứt lời hắn đã cảm giác cổ mình căng lên, không sao thở được.
Bảo Điền quỳ một gối ở trên giường, một bàn tay nắm chặt cổ áo hắn, hung tợn mắng, “Công tử nhà ta hỏi cái gì thì ngươi đáp cái đó, nếu không đừng trách ta không nương tay.”
Cố Ngọc Doãn bị hắn nhéo cổ áo thì chảy cả nước mắt, nhưng lời nói ra vẫn cứng đầu không chịu khuất phục, “Không biết là không biết, chẳng lẽ các người còn muốn bức ta ăn không nói có chắc?”
“Bảo Điền, thả hắn ra đi.” Triệu Tử Mại đi đến mép giường bình