Một năm kia mẹ vừa sinh em gái, không, không phải tiểu muội muội mà ngươi gặp đâu, nàng là đại muội muội của ta.
Nàng không quá xinh đẹp nhưng thực đáng yêu, chỗ nào cũng tròn vo, giống đứa nhỏ trong tranh tết.
Mẹ rất thương yêu nàng, còn đặt cho nàng cái tên Tiểu Lăng.
Mỗi ngày ta đều có thể nghe thấy mẹ gọi Tiểu Lăng, Tiểu Lăng rồi chọc nàng cười dù khi ấy em gái ta còn chưa thể nói chuyện được.
Nhưng đại muội muội sinh ra không đúng thời điểm, năm ấy có nạn châu chấu, lại có mưa đá liên tiếp rơi xuống thôn này.
Đại muội muội cũng là đứa nhỏ duy nhất được sinh ra lúc ấy mà sống quá ba tháng.
“Những…… những đứa nhỏ khác…… đều làm sao vậy?” Amy cảm thấy rất khó mà kiểm soát giọng nói run rẩy của mình.
Thâm Nhi bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát sau đó rũ mắt nói, “Ta đã bảo ngươi đừng hỏi, có một số việc một khi biết sẽ không tốt với ngươi đâu, thế nên đừng hỏi.”
“Vậy Tiểu Lăng thì sao? Sao ta chưa từng gặp nàng?”
Thâm Nhi cắn môi, trên đó để lại hai dấu răng thật sâu.
Đêm đó rốt cuộc cha vẫn mang Tiểu Lăng đi, ta nhớ rõ mẹ quỳ xuống dập đầu đến chảy máu nhưng cha vẫn không nói một lời mà ôm Tiểu Lăng ra cửa.
Một khắc ông ta bước chân ra ngoài mẹ giống như nổi điên mà đuổi theo túm chặt lấy ống quần của ông ta.
Ta nghe thấy mẹ gào lên: Dùng ta, dùng mệnh của ta đổi lấy nàng có được không? Như vậy trong nhà sẽ ít đi một miệng ăn.
Nhưng cha ném mẹ ra, đầu bà ấy đụng phải ngạch cửa ngất đi.
Sau đó mẹ tỉnh lại, nhưng ta không còn nhìn thấy ý cười trong mắt bà ấy nữa.
Ta thường nghĩ, Tiểu Lăng là đứa nhỏ thích cười, nàng đi rồi cũng mang theo toàn bộ vui vẻ trong cái nhà này.
Nói xong chuyện xưa Thâm Nhi trầm mặc hồi lâu, lúc Amy tưởng rằng câu chuyện này đã kể xong thì hắn bỗng cười khổ một tiếng và nói tiếp.
Cứ thế qua mấy năm tiểu muội muội được sinh ra.
Hiện tại nàng còn chưa được đặt tên, vốn mẹ muốn gọi nàng là Tiểu Lăng nhưng cha không cho.
Ông ta nói cái tên ấy luôn khiến ông ta nhớ tới ký ức không tốt.
“Ngươi sợ cái gì? Sợ báo ứng hả?”
Ta nhớ rõ sau khi nghe ông ta nói lời kia mẹ đã cười lạnh đáp lại một câu này.
Vốn ta tưởng rằng tiểu muội muội sinh ra sẽ mang lại chút sức sống cho nhà mình.
Tuy nàng không phải Tiểu Lăng nhưng ít nhiều có thể gánh vác nỗi nhớ thương Tiểu Lăng của mẹ.
Nhưng ta sai rồi, bởi vì vận mệnh tương tự giống như lại sắp rơi xuống đầu nàng.
Cha và mẹ ngày ngày cãi nhau vì việc này, thậm chí còn đánh nhau.
Ta thấy những vết xanh tím trên người mẹ ngày một nhiều, bởi vì cha càng ngày càng nóng nảy mà trút giận lên người bà.
Lửa giận này không chỉ vì Tiểu Lăng mà còn vì sự lạnh nhạt của bà với ông ta ngày càng lớn.
“Cha ngươi cũng muốn mang tiểu muội muội của ngươi đi ư?” Amy hỏi một câu.
“Phải.”
Amy thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, “May là cha ngươi đã chết nếu không nàng cũng sẽ gặp phải tao ương như Tiểu Lăng.”
Những lời này cực kỳ bất kính nhưng lại chọc Thâm Nhi cười.
Hắn xoay mặt nhìn Amy nói, “Đúng vậy, ngươi nói không sai, may mà ông ta đã chết.
Ta nhớ rõ ngày đó trời nổi sét thật lớn, mà lửa trong bếp của mẹ cũng cháy hừng hực, lúc đó bà ấy đang nấu cháo mỡ cho muội muội Mẹ không có nhiều sữa nên muội muội luôn đói khóc vì thế mẹ nấu gạo nát ra và cho nàng ăn.
Mẹ cũng cho ta một bát, ta và em gái ăn miệng bóng nhờn.
Mẹ thấy thế thì cười, nhiều năm như thế lần đầu tiên ta thấy bà ấy cười.”
“Cháo mỡ ngon thế sao?” Amy nuốt nước miếng cái “ực”.
“Ngon, đợi về nhà ta nấu cho ngươi ăn.”
Thâm Nhi bỗng nhiên ngừng câu chuyện bởi vì hắn nghe thấy tiếng Susan gọi, hiển nhiên nàng ta đang tìm Amy, giọng có chút nôn nóng.
“Chúng ta đi thôi.” Thâm Nhi đứng lên vươn