Cây đa cắm rễ bên con đường, từng sợi rễ như rồng cuộn, vỏ nứt nẻ.
Mấy sợi rễ phụ từ trên ngọn cây buông xuống dưới lay động giữa không trung giống như hồn ma bóng quỷ trong trời tối đen.
Nhưng có một sợi rễ trong đó là khác biệt, nó không lắc lư vì bị gió thổi giống những sợi khác mà đập vào thân cây một cách có quy luật, giống như…… giống như có một bàn tay túm chặt lấy đuôi của nó và đập lên thân cây vậy.
Đó hẳn là một bàn tay nhỏ đen tuyền đúng không?
Triệu Tử Mại bị tưởng tượng của chính mình dọa sợ nhưng chân vẫn cố nhịn không lùi lại.
Mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm bụi cỏ tối đen dưới tàng cây.
“Nó vừa ra các ngươi phải chạy ngay.” Mục Tiểu Ngọ nhẹ giọng nói thầm một câu này khiến Triệu Tử Mại kinh hãi cực kỳ.
Ngay sau đó nàng mò vào cổ áo móc ra năm đồng tiền kỳ quái lúc trước.
Sau đó nàng bỗng nhiên bước lên một bước, tung một chân đá về phía cái rễ vẫn đang lay động có nhịp điệu kia.
Một chân này vừa chuẩn lại tàn nhẫn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, rễ phụ cứ vậy bị nàng đá gãy rơi vào trong bụi cỏ bắn lên một đống bụi đất màu xám.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mục Tiểu Ngọ nhanh chóng kéo tơ hồng ném năm đồng tiền kia vào đám bụi đất.
Đồng tiền chuẩn xác rơi vào trong bụi cỏ phát ra vài tiếng “Bang bang” giòn vang.
Triệu Tử Mại nhìn không chớp mắt vào bụi cỏ, trong lòng vẫn chưa đưa ra được quyết định: Chạy sao? Chạy tức là để mình nàng đối mặt với tà ám, nhưng nếu không chạy thì hắn có thể giúp được cái gì? Cũng không thể vô duyên vô cớ thêm phiền toái cho nàng.
Lần đầu tiên trong đời hắn hối hận mình không học chút võ công bảo vệ bản thân, thế nên dưới tình huống này hắn chẳng có đất nào để dụng võ.
Nhưng Triệu Tử Mại siết chặt nắm tay đợi một lúc lâu cũng không thấy đôi tay nhỏ trong tưởng tượng của hắn.
Hiện tại bụi đất đã chậm rãi rơi xuống, trước mặt bọn họ chỉ còn những rễ phụ to lớn của cây đa.
Chúng nó treo từ trên xuống cắm vào đất, vài sợi đan chéo vào nhau thành một tấm mành.
Trừ cái này ra thì chỉ có tiếng bông tuyết lạo xạo rơi xuống.
“Nó đâu?” Triệu Tử Mại gần như rít qua kẽ răng nói với Mục Tiểu Ngọ những lời này.
Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại nhìn Triệu Tử Mại một cái, nhưng ánh mắt hai người vừa xẹt qua thì hắn đã đổ mồ hôi, sức lực cả người giống như bị chảy hết ra ngoài trong một khắc.
Hắn phát hiện biến hóa cực nhỏ của Mục Tiểu Ngọ: Trong mắt nàng lộ ra mê mang, rõ ràng nàng không biết cái thứ kia đã đi đâu.
Nhưng chỉ trong một khắc mê mang kia đã biến mất.
Mí mắt nàng đột nhiên nâng lên, tròng mắt nhìn về phía chân trái của hắn.
Nàng phát hiện ra nó, mà nó hiện tại đang trốn ngay phía sau hắn.
Triệu Tử Mại hận bản thân đúng là vô dụng hết chỗ nói……
Sau lưng thổi tới một cơn gió tanh tưởi, mang theo mùi cháy khét khiến Triệu Tử Mại cảm thấy ghê tởm, đến cổ họng cũng khô khốc như có một ngọn lửa đang bốc cháy.
Nhưng hắn vẫn không dám động, bởi vì hắn thấy ánh mắt Mục Tiểu Ngọ lại nhìn sang hướng khác, cảnh giác trong mắt cũng tan đi.
Triệu Tử Mại biết nàng nhất định đang cố ý làm bộ không nhìn thấy nó, cố ý thả lỏng cảnh giác sau đó tìm cơ hội đối phó với nó.
Mới chỉ có một lát mà hắn đã cảm thấy như một thế kỷ.
“Lại đây.”
Giọng Mục Tiểu Ngọ bỗng nhiên cao vút, ngay sau đó Triệu Tử Mại cảm thấy tay mình bị nàng túm chặt, hung hăng kéo cả người hắn về phía trước Lần này vừa gấp lại nhanh, hắn lảo đảo nhào về phía trước thiếu chút nữa đụng phải Bảo Điền.
Nhưng dù thế trong một thoáng lướt qua Mục Tiểu Ngọ hắn vẫn nhìn thấy nàng rút từ cổ áo ra một lá bùa màu vàng, dùng sức ném ra sau lưng hắn.
Một tiếng thét chói tai “Chi oa” vang lên, Triệu Tử Mại cảm giác có thứ gì đó lạnh như băng trượt qua chân mình.
Hắn đột nhiên rụt về,