Gần như toàn bộ người của Tam Bình thôn đều tập trung ở đây.
Bên ngoài sân có một đám người vây quanh vài vòng, một nhà bị chết là nhà giàu trong thôn, cũng ít nhiều có ít huyết thống với người khác.
Nay cả nhà đột nhiên chết bất đắc kỳ tử nên người tới cũng không ít.
Đương nhiên ngoài thương tiếc thì đám thôn dân kia tới chủ yếu vì nguyên nhân mà ai cũng biết rõ trong lòng.
Vì sao bọn họ lại chết? Vì sao lại chết thảm như thế? Bọn họ bị ai giết chết? Chẳng lẽ thật sự giống như lời vị quan trẻ tuổi tới từ kinh thành kia nói, là do đám trẻ sơ sinh bị chết kia tới báo thù sao?
Tiếng nghị luận hỗn loạn như tuyết rơi xuống, sau đó nhanh biến mất vô tung.
Rồi đột nhiên có một giọng nói cao vút truyền đến từ đám người.
“Cố lí chính, lần này ngươi không thể bênh vực người của mình nữa nhé.”
Tiếng nói này như ngọn lửa nháy mắt thổi bùng lên phẫn nộ trong lòng mọi người.
Tiếng nghi ngờ, tiếng la hét ầm ĩ sôi nổi vang lên.
“Không phải nói tà ám sẽ bám vào người sao? Hóa ra người này giấu ở Cố gia……”
“Lúc lang trung chết…… nàng ta cũng ở gần đó……”
“Trong tay nàng ta là cái gì? Là…… là đầu lưỡi sao?”
Hai chữ “Đầu lưỡi” này giống như sấm sét bổ vào đám người, đầu tiên mọi người lặng im, ngay sau đó lập tức bùng nổ……
“Đầu lưỡi, nàng ta đang nắm đầu lưỡi……”
“Thế này còn chưa rõ ràng sao? Nàng ta chính là hung thủ giết người…… hung thủ diệt môn…..”
“Cố lí chính, ngươi thế này là vừa ăn cướp vừa la làng còn gì……”
Vài người vọt tới trước mặt Cố Ngọc Doãn túm lấy vạt áo hắn liều mạng kéo, còn có mấy kẻ vây quanh Từ thị, cảnh giác nhìn đầu lưỡi trong tay nàng ta.
Lúc này Cố Ngọc Doãn rốt cuộc cũng hoàn hồn từ mê mang, hắn hít sâu mấy hơi, ánh mắt lại vẫn mơ hồ chưa trấn định, “Đầu lưỡi…… cũng không thể nói người do nàng…… do nàng giết…… Có lẽ, có lẽ là hung thủ vứt lại và nàng nhặt được cũng chưa biết chừng……”
Hắn vẫn vì vợ mình mà giải thích, nhưng giọng lại thấp nhỏ không đáng kể.
Tiếng hắn lắp bắp bị những la lối hò hét xung quanh ép tới gần như không nghe thấy nổi.
Nhưng Từ thị lại nghe thấy lời hắn nói, nàng ta bỗng nhiên nhún vai cười, giống như cố ý khiến hắn bị xấu mặt vậy.
Nàng ta nói với mấy kẻ vây quanh không dám tiến lên: “Còn nhiều nữa cơ? Các ngươi có muốn xem hay không?”
Nói xong nàng ta xoay người vào trong buồng dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người sau đó nhanh chóng đi ra.
“Các ngươi xem, nhiều lưỡi như thế đều bị ta giấu đi rồi, giấu hết rồi.” Nàng kiêu ngạo mà múa may cánh tay, mấy đầu lưỡi lắc qua lắc lại giống những đóa yêu hoa.
Mọi người bị hành vi của nàng ta dọa sợ tới mức liên tục lùi về sau.
Nhưng rất nhanh đã có từng tiếng thét to phẫn nộ hướng về phía trước, rào rạt không thể đỡ Cố Ngọc Doãn nhìn thấy có mấy kẻ tuổi trẻ khỏe mạnh đang cầm dao trong tay, ánh hàn quang bức người.
“Các ngươi muốn làm cái gì?” Hắn muốn chạy qua bảo vệ Từ Thị nhưng cánh tay lại bị người phía sau lưng giữ chặt không thể động.
Hắn tru lên, gào bảo nàng ta chạy mau nhưng Từ thị lại chỉ nhìn hắn mà cười, nước mắt rơi xuống gò má.
“Từ từ,” tiếng nói của Mục Tiểu Ngọ truyền ra từ đám người.
Nàng và Triệu Tử Mại, Bảo Điền liều mạng chạy về phía trước.
Tiếc rằng bọn họ bị đám người vây lấy, kéo túm giống như Cố Ngọc Doãn, không sao tránh thoát được, “Không nhất định là nàng, tà ám giảo hoạt vượt quá sức tưởng tượng của các ngươi, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể kết luận vội vàng được.”
Giọng nàng bị tiếng gào rống phẫn nộ trùm lên, những kẻ đi tuốt ở đằng trước vừa kêu thét như để tiếp thêm can đảm cho mình vừa vọt về phía Từ thị.
Đao trong tay bọn chúng ào ào, vẽ ra vài ánh bạch quang hình vòng cung trong bóng đêm.
“Bảo Điền.” Triệu Tử Mại gào to một tiếng.
Bảo Điền lập tức đỏ mặt, nghẹn tới mức gân xanh nổi gồ lên.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng sau đó đánh bay mấy kẻ đang vây lấy mình ra.
Sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy lên, dẫm lên bả vai một