Susan khập khiễng nhưng bước chân vẫn cực nhanh, những dấu chân vây quanh nàng ta vẫn tứ tán về bốn phía đồng thời chạy tới chỗ Triệu Tử Mại lúc này đang ôm Thâm Nhi.
Bọn chúng chạy tới trước để ngăn hai người kia lại.
“Đừng sợ, nhắm mắt lại, không cần nhìn.” Triệu Tử Mại ấn đầu Thâm Nhi vào vai mình, hắn có thể cảm nhận được cả người đứa nhỏ đang run rẩy.
Chính hắn cũng đang hoảng sợ, tim đập thình thịch, bởi vì hắn đột nhiên thấy sau cổ thực lạnh, giống như có ai đó thổi hơi lạnh vào cổ hắn.
Vừa định quay đầu lại hắn đã thấy vài sợi tóc bị đốt nham nhở vương trên bả vai mình, còn có trên má, mang theo mùi cháy khét.
Một thân thể lạnh như băng chậm rãi dán lên phía sau lưng Triệu Tử Mại, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim và hô hấp của thân thể kia.
“Ngươi đánh ta.” Trong giọng nói của Susan còn mang theo tủi thân, tay nàng ta từ eo hắn duỗi đến, đầu ngón tay ấy dính đầy tro, lúc xẹt qua quần áo hắn để lại vài vệt đen thui.
Mùi cháy khét kia càng ngày càng nồng, Triệu Tử Mại liều mạng nhắm mắt lại không nhìn bàn tay Susan đang nắm chặt lấy tay hắn.
Hiện tại hắn giống một con cá rời khỏi nước, cả người vô lực, giống như giây tiếp theo sẽ vì thiếu oxy mà chết.
Cũng may hắn không cần dùng nhiều sức bởi vì cánh tay Susan đã quắp cả người hắn kéo lên khỏi mặt đất.
“Lão đầu nhi.”
Sau khi dùng mọi biện pháp vẫn không thể tháo xuyến tràng hạt trên cổ tay xuống Mục Tiểu Ngọ tức muốn hộc máu mà gào lên với Mục què.
Ông ta lập tức hoàn hồn, vội điều khiển châm đồng lao về phía Susan, nhưng còn chưa tới nơi nó đã bị mấy cái bóng xám chặn lại, cứ thế lơ lửng giữa không trung không thể di chuyển.
Susan thì cười “Khanh khách”, hai tay vòng quanh eo của Triệu Tử Mại kéo cả hắn và Thâm Nhi về phía tháp trẻ con.
“Bảo Điền, dùng kiếm của ngươi bổ xuyến tràng hạt này ra.” Nhìn thấy Triệu Tử Mại chỉ còn cách tháp trẻ con vài bước thế là Mục Tiểu Ngọ đơn giản chìa cánh tay ra và lệnh cho Bảo Điền lúc này đã sợ tới mức không biết phải làm sao.
Thấy Bảo Điền chần chờ rút trường kiếm ra nàng lại thét lên, “Chém xuyến tràng hạt này đi, mau.”
Bảo Điền nghe thế thì không do dự nâng kiếm lên, lưu loát bổ xuống.
Lưỡi đao sắc bén chạm vào hạt châu lại chỉ thấy “Leng keng” một tiếng, tràng hạt cứ thế tỏa ánh kim quang ngăn lại, thanh kiếm bắn ra ngoài gãy thành mấy mảnh.
Cùng lúc đó mạch của Mục Tiểu Ngọ chấn động, trong đầu có một làm sương trắng tràn ra.
Khi nó tan đi nàng nhìn thấy một hồ nước như quả trứng, bên trong có mấy đóa sen hồng e ấp soi màu đỏ lên mặt nước.
Bên cạnh hồ nước là mấy bậc thang thô ráp, tầng trên cùng có một cánh cổng vòm vỡ nát, thoạt nhìn giống như cửa của một tòa tháp.
Nhưng đỉnh tháp kia đã tàn khuyết nên không nhìn được đủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đồ án trang trí bằng hoa sen bên trên.
Phía sau hoa sen hình như còn có điêu khắc khác nhưng chúng quá mức cổ xưa, sớm bị năm tháng che khuất diện mạo vốn có.
Phía sau cổng vòm giống như rừng rậm sum suê, từng tảng đá lởm chởm vươn lên bầu trời xanh đến sáng trong…
Có một người đang đứng trên thềm đá, là một hòa thượng trẻ tuổi, dáng người thẳng tắp.
Hắn côi cút đứng trước cổng vòm, giống một gốc cây dương đột nhiên mọc ra.
Hắn đứng nghiêng một bên cổng, cho nên Mục Tiểu Ngọ không thể thấy rõ bộ dạng của hắn, chỉ có thể đại khái nhìn ra hình dáng lập thể của mi mắt và mũi.
Mục Tiểu Ngọ nhận ra người này, bởi vì trên người hắn là một bộ cà sa màu đỏ.
“Lại là ngươi làm.” Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cổng vòm.
Hóa ra nó cũng ở chỗ này, không, đây vốn là ký ức của nó, là đống ký ức để lâu đã phủ đầy bụi.
Mục Tiểu Ngọ nheo mắt, muốn nhìn rõ người đứng phía sau cổng vòm nhưng lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng kỳ quái.
“Vì sao ngươi lại giết người, bọn họ đều vô tội, không làm chuyện ác nào.” Giọng Tang lại vang lên phía sau cửa.
“Ta đã làm gì?” Hòa thượng trẻ tuổi kia cười ôn nhu như nước sau đó nói ra những lời khiến Mục Tiểu Ngọ cực kỳ mê mang, “Ta chỉ không cẩn thận đánh đổ giá cắm nến, thiêu hủy kinh văn.
Ngươi nói xem, giữa ta và tên ác ôn trên tay mang 30 mạng người kia thì ai tội nghiệt nặng hơn?”
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên không trung không một gợn mây, ánh sáng trong mắt lại càng ảm đạm hơn, đáy mắt như chồng chất không cam lòng và tuyệt vọng mấy ngàn năm, “Ánh trăng tới rồi, ánh trăng rơi xuống người ai đầu tiên thì kẻ đó chính là tội phạm mà trời cao lựa chọn.
Bọn họ nói đây chính là “trời sinh đã thế”.
Vốn ta cũng tin, tin vào trời cao, ta biết ông ta nhất định sẽ không đổ vận rủi lên đầu ta.
Nhưng ta sai rồi, lúc ánh trăng từ không trung trút xuống người ta thì tên ác ôn kia đã cười nói: ‘Đại sư, ngươi xem, làm người tốt có ích lợi gì?’”
Nói tới đây hòa thượng ngừng câu chuyện, lúc Mục Tiểu Ngọ nín thở cho rằng Tang sẽ chui ra từ cánh cổng vòm thì tên kia lại chợt cởi áo