“Ta nói này Ngô đại nhân, ngài đừng đi lại nữa.
Lão nhân gia vốn đã sốt ruột, ngài cứ đi thế này không sợ dọa lão thái thái xảy ra chuyện à?” Bảo Điền đón được ánh mắt ra hiệu của Triệu Tử Mại thì vội đi qua ngăn Ngô Nguyên Lễ sau đó kéo hắn ngồi xuống một cái ghế.
Lúc này hắn mới nói tiếp, “Ngô đại nhân, hiện tại tìm người quan trọng, thay vì ở đây lo lắng suông thì không bằng để các anh em tìm khắp con đường từ Nam Sơn hội quán đến Từ gia.”
“Phải, phải, tiểu huynh đệ nói đúng, hiện tại ta cho người đi tìm ngay.” Ngô Nguyên Lễ biết thân phận của Triệu Tử Mại nên đương nhiên cũng cung kính với Bảo Điền, cũng lập tức phái người ra ngoài.
Thấy thế Tang hừ một tiếng rồi thấp giọng mắng câu “Vua nịnh nọt” sau đó đi ra ngoài viện, hai tay khoanh trước ngực nhìn đống phế tích ở Vạn gia bên cạnh, một lát sau mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Thú vị.”
“Cái gì ‘thú vị’ thế?” Triệu Tử Mại theo ánh mắt nó nhìn đống nhà cũ gạch ngói tàn tạ bên cạnh nhưng không sao liên hệ chúng với hai chữ “thú vị” kia.
Tang liếc hắn một cái và nói, “Hơ, sao hôm nay ngươi ngu ngơ thế? Không phải Triệu công tử luôn rất mẫn cảm với đám ma quỷ xung quanh sao?”
Nghe nó nói thế Triệu Tử Mại lập tức giật mình, “Từ huynh nói tòa nhà này đã từng xảy ra một thảm án, nhưng…..
nhưng quả thực ta không nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ.”
Tang nheo mắt cười nói, “Cẩn thận nghe xem, linh hồn dừng lại ở thế gian này quá dài thì sẽ có hai loại kết quả: Một là biến thành lệ quỷ khi oán khí tăng lên, hai là dần dần phai nhạt đến khi hoàn toàn biến mất.
Thứ ở trong viện này đã trải qua thời gian lâu dài, nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ không phát hiện ra hắn đâu.”
Triệu Tử Mại hiểu ý nên lập tức nín thở ngưng thần lắng nghe: Quả thực hắn có thấy tiếng động gì đó, chẳng qua nó bị những tiếng ồn khác của Từ gia che lấp nên hắn mới không để ý.
Đó là tiếng nức nở bị đè nén, nó phát ra từ trong sân của Vạn gia, quả thực mà nói thì chính là từ đống phòng ốc đã mục nát chỉ còn một nửa……
Triệu Tử Mại theo tiếng động đi qua quả nhiên nhìn thấy một bóng người nửa trong suốt đang cuộn tròn ở đó, gần như hòa thành một thể với ngạch cửa.
Nếu không nhìn kỹ thì quả thực hắn sẽ không thấy.
Chân hắn lảo đảo một cái, lập tức dừng bước nhìn bóng dáng kia hỏi, “Ngươi là ai? Là người nhà họ Vạn sao?”
Người nọ chậm rãi quay đầu lại, đó là một nam tử bộ dạng gầy yếu, thoạt nhìn xấp xỉ tuổi Từ Xung, mặt dài hẹp, chòm râu ngắn, quần áo tả tơi, bộ dạng nghèo túng.
“Ta là…… là…… Tiểu Uyển……”
Triệu Tử Mại nhăn mày dài, “Vạn Uyển ư? Nhưng ta nhớ rõ Từ huynh nói nhà đối diện nhà bọn họ có ba người, trong đó chỉ có một đứa con và là nữ hài cơ mà.”
Nam nhân kia run run một lát mới nói, “Nàng không phải…… ta mới phải……”
Dứt lời, thân thể hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng bay lên như một mảnh lá cây.
Nó căng ra ào về phía Triệu Tử Mại trước khi hắn kịp phản ứng đã bao lấy cả người hắn.
Triệu Tử Mại không kịp phòng bị nên bị hù nhảy dựng, miệng không tự giác gọi một tiếng “Đại thần tiên” Nhưng Tang không hề động đậy mà chỉ khoanh tay đứng phía sau, khuôn mặt chứa ý cười nhìn về phía trước giống như đang thưởng thức một vở kịch vui.
Giống như bị một thùng nước đá dội lên người, Triệu Tử Mại cảm thấy bản thân như bị tròng lên một bộ quần áo mỏng như cánh ve nhưng lại kín gió.
Hắn muốn động nhưng bộ quần áo kia lại vây lấy hắn, dùng sức bẻ đầu hắn qua một bên.
Bên phải này chính là đông sương phòng.
Kỳ quái, nơi ấy vốn là một căn phòng tồi tàn đổ nát, nhưng từ mặt đất tự dưng mọc lên một tòa nhà, hơn nữa trong phòng có hai người, một nam một nữ.
Cả hai đều ghé bên một cái giường lớn, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú