Từ Xung bị một mùi thơm kỳ lạ đánh thức, nó giống mùi hoa nhưng lại nồng hơn mùi hoa một chút.
Nó thấm hẳn vào phế phổi khiến cái bụng trống rỗng của hắn “Lộc cộc” rung động, gợi lên khát vọng của hắn với đồ ăn.
Hắn mở to mắt, kiên nhẫn chờ đợi đôi mắt thích ứng với ánh sáng chung quanh, tuy nó chỉ là màu cam cực nhạt, thực ôn nhu nhưng vẫn khiến mắt hắn đau đớn.
Hắn nghĩ nhất định mình đã hôn mê lâu nên mới thế này.
Nhưng cũng may hắn còn sống còn nam nhân kia thì đã chết.
Hắn nhớ rất rõ ràng trước khi rơi xuống vực hắn đã dùng kiếm chọc thủng bụng kẻ kia.
Tuy khi đó hắn đã tự thân khó bảo đảm nhưng vẫn chuẩn xác không lầm mà cắm thanh kiếm vào bụng tên kia, về điểm này hắn hoàn toàn không nhớ lầm.
Cuối cùng hắn cũng chậm rãi thích ứng với ánh sáng trước mặt, Từ Xung thấy được hoàn cảnh của mình lúc này: Đây là một gian cỏ tranh không lớn, cơ bản không có dụng cụ gì ngoại trừ cái giường mềm mại dưới người hắn.
Đây là đâu? Đầu óc hắn trống rỗng, nhưng động tác đầu tiên trên tay lại là sờ kiếm của mình.
Kiếm không rời thân, vài thập niên tới nay đây đã là thói quen của Từ Xung.
Nhưng chuyện sau khi rơi xuống vách núi hắn không nhớ được, không biết kiếm kia có bị hắn đánh mất khi rơi xuống hay không.
Nhưng vừa mới động đậy hắn đã cảm thấy một cơn đau xé tim truyền đến.
Từ Xung không nhịn được rên rỉ ra tiếng sau đó rũ mắt nhìn thì phát hiện toàn bộ cánh tay phải của mình đều quấn vải bố màu trắng, tầng tầng kín kẽ.
“Cánh tay hẳn bị gãy rồi, chân cũng không tốt hơn là bao nhưng ngươi đừng sợ, bọn họ sẽ chữa khỏi cho ngươi.
Lúc ta vừa tới đây còn không bằng ngươi đâu, xương cốt gãy hết, trên bụng còn bị thọc một đao thiếu chút nữa đã chết.
Nhưng hiện tại trên cơ bản ta đã khỏi hẳn.”
Một giọng nói xa lạ truyền đến từ bên cạnh khiến Từ Xung ngẩn ra và chợt quay đầu nhìn.
Hắn thấy bên cạnh mình có một cái giường khác, bên trên là một nam nhân thân thể hơi béo, sắc mặt hồng nhuận, tóc thả, biểu tình thư giãn nhìn về phía này đầy hứng thú.
Nếu là ngày thường hắn tuyệt đối không mất cảnh giác như thế, tới bên cạnh có người hay không cũng không phát hiện ra.
Nhưng hiện tại hắn mới vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn hỗn độn nên mới không phát hiện ra người thứ hai ở trong phòng.
“Đây là…… chỗ nào vậy?” Từ Xung hỏi một câu này sau đó nhíu mày nheo mắt.
Bên cạnh giường của nam nhân kia có một cái cửa sổ, xuyên qua khe cửa hắn thấy một cái sân và cánh đồng hoa thật lớn ở chung quanh.
Lúc này mặt trời đã sắp lặn, cảnh sắc chung quanh bị ánh mặt trời chiếu sáng lộ vẻ an bình Trong bức họa được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ này có mấy con gà đang chạy vui vẻ ở nơi xa, miệng “Thầm thì” kêu, không con nào cam lòng dừng lại phía sau.
“Nếu ta đoán không sai thì ngươi hẳn cũng giống ta, là trượt chân rơi xuống đây phải không?” Nam nhân kia vừa nói vừa thưởng thức một đống chìa khóa ở bên hông.
“Cho nên đây là sơn cốc? Vậy “bọn họ” trong miệng ngươi là ai?” Nghe thấy tiếng chìa khóa va chạm nên Từ Xung thu lại ánh mắt và nhìn chằm chằm “bạn chung phòng bệnh” của mình.
“Coi như vận khí của chúng ta tốt, từ chỗ cao như thế ngã xuống mà không chết, còn được cứu.” Nam nhân kia vẫn chơi đùa đống chìa khóa, giống như đây là thói quen của hắn trong lúc dưỡng bệnh nhàm chán, “Bọn họ…… Bọn họ hẳn là hai cha con, tuy ta chưa bao giờ thấy vị cô nương kia gọi ‘cha’, nhưng ta đoán, ừ…… hẳn là từ tuổi tác.”
“Bọn họ ở trong sơn cốc này ư? Đây là nhà của bọn họ sao? Vách núi này sâu như vậy sao bọn họ có thể đi ra ngoài? Chẳng lẽ cả đời bọn họ đều không tiếp xúc với người bên ngoài sao?” Từ Xung liên tiếp hỏi vài câu.
“Ơ này, ngươi cứ như đang thẩm vấn phạm nhân ấy nhỉ, người ta ở chỗ này lâu như thế thì đương nhiên…… đương nhiên có cách đi ra ngoài.
Ngươi thay bọn họ lo lắng làm gì?” Tên kia giống