Mới vừa đi vào huyện nha của Mão thành mấy người Triệu Tử Mại đã nghe thấy tiếng rên rỉ mỏng manh truyền ra từ nội đường, bên trong còn có tiếng mắng cố tình đè thấp.
Đi vào bên trong Triệu Tử Mại thấy Ngô Nguyên Lễ cởi tất và giày, một chân đạp trên ghế dùng dầu hoa hồng bóp cổ chân.
Cổ chân hắn sưng một tảng lớn, xanh tím nhìn đã đau.
“Ngô đại nhân.” Triệu Tử Mại nhẹ giọng gọi.
Ngô Nguyên Lễ thình lình nhìn thấy mấy người Triệu Tử Mại đến thì hoảng sợ, vội bỏ chân xuống khập khiễng đi tới cắn răng khom người định hành lễ.
“Ngài ngồi đi.” Triệu Tử Mại nhìn Bảo Điền một cái thế là Bảo Điền nhanh chóng đi tới đỡ Ngô Nguyên Lễ ngồi xuống.
“Triệu đại nhân,” Ngô Nguyên Lễ lau mồ hôi trên trán, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc, “Hạ quan đang định tìm ngài, ai biết ngài lại tự mình tới đây.
Hạ quan đã dẫn người lật khắp con đường nhỏ nơi Từ đại nhân phải đi qua để về nhà nhưng vẫn không tìm được người.
Theo lời ngài dặn chúng ta cũng đã đi tra xét từng nhà nhưng thật sự không có người nào gặp Từ đại nhân, vậy phải làm sao đây?”
Triệu Tử Mại thấy quần áo hắn xộc xệch, cả người chật vật thì biết hắn mới từ ngoài về, mấy ngày nay chắc cũng ăn không ngon ngủ không yên cho nên cũng không hề trách móc nặng nề mà chỉ nói, “Ngô đại nhân, từ Nam Sơn hội quán đến Từ gia chỉ có một con đường sao?”
Ngô Nguyên Lễ lắc đầu, “Đường nhỏ đường to chúng ta đều đã tra, Từ đại nhân hẳn sẽ không lên Ai Lao Sơn rồi vòng qua ngọn núi đi xuống đâu.”
“Ai Lao Sơn?” Triệu Tử Mại nhíu mày, “Ta có đi qua chỗ đó, núi không cao, cũng không có cây, đều là đá……”
Ngô Nguyên Lễ nhanh chóng tiếp lời, “Cho nên mới nói ngọn núi trọc kia hiếm khi có người đi lên, Từ đại nhân uống rượu say sao có thể tới đó?”
“Nhưng……”
Triệu Tử Mại còn muốn nói gì đó thì Tang ở bên cạnh bỗng nhiên nhìn về phía cửa lớn của huyện nha miệng khẽ cười nói, “Phủ nha này đúng là náo nhiệt, lại có một đám người tới.”
Quả nhiên nó còn chưa dứt đã có tiếng khóc nháo vang lên.
Ngô Nguyên Lễ hiển nhiên cũng đã nghe thấy thế là hắn nhíu mày vỗ đùi, “Mỗi ngày đều tới nháo không dứt, đã nói rõ ràng rồi mà vẫn tới Trước khi phạm nhân vào ngục đã bị bệnh, sau lại chết trong ngục cũng không phải lỗi của quan phủ phải không? Bọn họ lại cả ngày nháo tới nháo đi là muốn lấy bạc của quan phủ sao?”
“Người nào chết thế?” Triệu Tử Mại hỏi một câu.
“Hồ Bỉnh,” Ngô Nguyên Lễ thở một hơi thật dài, “Chính là phạm nhân trong vụ án cuối cùng trước khi Từ đại nhân mất tích.
Triệu đại nhân, ngài nói gần nhất có phải ta đụng phải ôn thần hay không mà sự tình cứ liên tiếp tìm tới.”
Hắn còn chưa nói xong người nhà Hồ Bỉnh đã mang theo gia đinh đi vào.
Thấy Ngô Nguyên Lễ mọi người đều quỳ xuống, một đám nước mắt lưng tròng, miệng liên tiếp nói một từ “oan”.
Hồ Bỉnh bị oan, chết cũng oan, nên chuyện này bọn họ sẽ không bỏ qua, nhất định phải để quan phủ có cách nói.
Vốn dĩ Ngô Nguyên Lễ có vài phần sợ Triệu Tử Mại, hiện tại lại có một đám người tới kêu oan khiến hắn càng thêm hoang mang lo lắng.
Hắn chỉ có thể vừa trấn an cảm xúc những người kia vừa thi thoảng dùng mắt liếc Triệu Tử Mại, quan sát sắc mặt hắn, sợ hắn trình báo việc này lên trên.
“Vụ án của Hồ Bỉnh là Từ Xung Từ đại nhân tự mình điều tra sao có thể sai được? Từ đại nhân phát hiện tóc của Lý Dung trên con dao Hồ Bỉnh giấu ở dưới giường, hơn nữa Hồ Bỉnh cũng tự mình thừa nhận đêm đó hắn từng đâm Lý Dung.
Ngoài ra còn có bao nhiêu người nhìn thấy Lý Dung tới nhà các ngươi, nhân chứng vật chứng đều đủ thì không thể bởi vì Hồ Bỉnh chết trong ngục mà lật đổ cả vụ án được.”
Ngô Nguyên Lễ nói đống lời nói này xong thì người nhà họ Hồ lại thổn thức.
Có người nói Hồ Bỉnh đã say thành thế kia thì làm sao có thể làm ra hành vi giết người