Ve ý là lột bỏ đục uế, đẩy phù du bụi bặm ra bên ngoài, gột rửa dơ bẩn.
Ve cũng có ý tái sinh, từ ấu trùng biến thành trùng, trải qua nhộng mà phi thăng, thể hiện ý của cổ nhân sau khi chết sẽ được thăng lên nơi cực lạc.
Với ý nghĩa tượng trưng nên ngay từ đầu ve bằng ngọc đã được cho vào miệng người chết, thịnh hành ở thời Hán tới tận Ngụy Tấn Nam Bắc triều.
Dùng ngọc làm thành con ve trong sáng, để vào miệng người chết, thân phận càng cao thì thủ công và chất ngọc càng tốt.
Nhưng với gia đình bá tánh bình dân thì có ai dùng nổi ve ngọc thế nên họ dùng ve sống ở trên cây.
Nhưng sau đó có một ít đại quan quý nhân cũng noi theo dân chúng bình dân bắt đầu bỏ ve sống vào miệng người chết vì cho rằng như thế càng linh nghiệm hơn!
Miệng là thông đạo lớn nhất nối với ngũ tạng lục phủ, nếu để ve trong miệng người chết thì người đó sẽ giống ve, ở một thế giới khác họ sẽ được tinh lọc, thậm chí có thể lột xác trọng sinh.
Chẳng qua bọn họ không nghĩ tới con ve thanh khiết sạch sẽ kia đã thay đổi.
Ở trong mộ nó vì đói khát, vì bị vây trong miệng nên bắt đầu hấp thụ máu thịt và linh hồn của người chết, thân thể nó chậm rãi lớn lên, linh hồn thánh khiết dần biến mất.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, lúc nó có thể bò từ trong mộ ra thì đã biến thành bộ dáng chính mình cũng không nhận ra.
“Ta gặp được nó ở ngoài sơn cốc, khi ấy ta đang tìm một người.
Nhưng nó lại nói với ta đừng uổng phí công sức nữa, bởi vì con người sẽ thay đổi, từ nhỏ tới già, linh hồn bọn họ càng ngày càng bẩn, đợi tới khi ta tìm được hắn thì hắn đã sớm không còn là dáng vẻ trong trí nhớ của ta nữa.” Tử Dự hé miệng nói, “Ta không nên tin lời nó, bởi vì hiện tại ta biết người ta muốn tìm không hề thay đổi.”
Mấy chữ cuối cùng nàng ta nói Từ Xung không nghe được vì hiện tại toàn bộ tinh lực của hắn đều đang đặt ở con ve đang càng ngày càng tới gần mình.
Nó đã lột được một nửa da cho nên hiện tại đang đứng ở trạng thái “Phá xác mà ra”, một mảnh da trong suốt treo ở phía đuôi chuẩn bị tách rời.
Từ Xung gỡ bảo kiếm bên hông, một tay nắm chặt chuôi kiếm đâm lên trên.
Con ve kia linh hoạt tránh được kiếm phong, hai con mắt kép nhô lên giống như hàng ngàn vạn mảnh nhỏ hình thoi nối vào nhau, mỗi mảnh đều phản chiếu gương mặt của Từ Xung.
“Bá lạp.”
Cái vòi của nó quấn lấy cánh tay còn chưa hoàn toàn khôi phục của Từ Xung, cái đầu sắc bén đâm vào cổ tay hắn.
Từ Xung “A” một tiếng, bảo kiếm trong tay cũng rơi xuống nền tuyết đọng thật dày không thấy đâu.
Cùng lúc đó hắn cảm giác cả người mình chợt lạnh, nhiệt độ cuồn cuộn chảy ra khỏi nơi mà con ve kia cắn hắn, tuôn về phía thân xác xấu xí kia.
Máu chảy quá nhanh, hắn bắt đầu mơ hồ, trong lúc hoảng hốt hắn giống như nghe được tiếng Tử Dự.
Nhưng lúc hắn nỗ lực quay đầu nhìn nàng ta thì lại đối mặt với một mảnh hào quang màu lam, không nhìn rõ cái gì.
“Phụt.” Có thứ gì đó vỡ vụn, ngay sau đó là một tiếng rên rỉ thê lương.
“Ngươi giết ta…… Ngươi thế nhưng lấy oán trả ơn?”
“Ta chỉ lấy lại đồ của mình…… Ta đã sớm nói với ngươi đừng đụng vào hắn, những chuyện khác ta đều đồng ý……”
Giọng Tử Dự run rẩy, nàng hình như cũng bị dọa.
Từ Xung sờ soạng duỗi tay qua lại không chạm được vào nàng mà là một thứ lạnh lẽo trơn trượt giống tơ lụa.
Trói buộc ở cánh tay hắn đột nhiên biến mất, trước mặt Từ Xung là ánh sáng màu lam vĩnh viễn không tan đi, trong tai lại truyền đến những tiếng “Ong ong” càng ngày càng nhỏ…… Hắn cảm thấy con ve kia đang rơi xuống, đập lên khe hở của vách đá.
Chân nó hình như vẫn còn động, cào lên người hắn có chút đau đớn.
Từ Xung