“Nhìn cái gì thế?” Triệu Tử Mại vốn đang buồn bực vì nó nói mình “yếu” nhưng hiện tại đụng phải ánh mắt sáng quắc của nó thì trong lòng đột nhiên nổi lên hàn ý.
Theo ánh mắt nó hắn quay đầu lại.
Tang không trả lời, nó còn đang nhìn Vô Cùng Các, mãi tới khi có hai bóng đen hoang mang rối loạn đi ra từ mặt bên của đình viện, chạy vội tới chỗ bọn họ, càng lúc càng gần.
Là hai tiều phu, một người cõng một bó củi phía sau lưng, hai người chạy rất nhanh giống như có thứ gì đó đuổi theo phía sau bọn họ vậy.
Lúc vượt qua bọn họ thấy hai người kia cực kỳ hoảng hốt, trong đó có một kẻ đánh rơi cây củi đang cháy trong tay, mặt đất theo đó bị chiếu sáng.
“Sao hai vị lại hoảng loạn thế?” Triệu Tử Mại túm lấy Mục què lúc này đã bắt đầu ca hát sau đó hỏi gã tiều phu đang luống cuống tay chân nhặt thanh củi.
“Có quỷ…… Có quỷ…… Trong núi có quỷ……”
Tiều phu kia sợ tới độ răng đánh lập cập, nhưng mấy chữ hắn nói thì Triệu Tử Mại lại nghe được rành mạch.
“Quỷ, ở trong núi?” Hắn lại nhìn về phía Vô Cùng Các, ngọn núi hoang phía sau nó đã hoàn toàn bị bóng đêm cắn nuốt.
Núi non phập phồng mơ hồ nhìn không rõ, chỉ còn lại mấy bóng dáng mờ nhạt.
“Thật nhiều, thật nhiều quỷ, một đám, chúng ta không nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy tiếng chúng dẫm lên lá thông, nếu không chạy mau, chỉ sợ…… chỉ sợ cũng bị chúng nó ăn……”
Nói năng lộn xộn một câu này xong tiều phu kia cũng nhặt xong củi.
Hắn thoáng nhìn qua Triệu Tử Mại, tựa hồ không hiểu vì sao bọn họ còn không chạy đi.
Sau đó hắn và đồng bạn vội chạy về phía trước, tiếng bước chân nhanh chóng biến mất.
“Đại thần tiên……” Triệu Tử Mại vừa định hỏi lại bị Tang “suỵt” một tiếng, vì thế nhanh chóng nuốt nửa câu sau vào bụng.
“Nghe thấy không?” Nó nhẹ giọng hỏi một câu.
“Cái gì?” Lúc hỏi câu này Triệu Tử Mại nghe thấy âm thanh mà Tang nói.
“Đùng đùng”, giống lời tiều phu kia, là tiếng lá thông bị dẫm lên.
Không phải một, mà là một đám, như cỏ cây mênh mông, nhưng không phải đi về phía bọn họ mà là rút vào trong núi.
Bởi vì tiếng động kia càng ngày càng nhỏ, giống bị gió gào thét thổi cuốn đi.
“Đây là…… Cái gì?”
Lời vừa nói xong thì ngực hắn bỗng trầm xuống, Tang đẩy Bảo Điền về phía hắn và để lại một câu “Chờ ta” rồi bước nhanh về phía khu rừng phía sau Vô Cùng Các.
Bóng dáng hiên ngang của nó nhanh chóng biến mất trong đêm tối, cùng lúc ấy Bảo Điền rúc trong ngực hắn ợ một cái, tay vòng quanh cổ hắn, miệng lẩm bẩm hai chữ: “Muốn rượu.”
***
Triệu Tử Mại quỳ một gối trên mặt đất, hai tay túm lấy cổ áo Bảo Điền và Mục què.
Hắn đã đợi Tang gần nửa canh giờ, thật sự không nâng nổi hai kẻ say này nên hắn chỉ có thể để bọn họ tựa lưng ngồi trên đất còn mình dùng cánh tay cố chống đỡ không để cả hai ngã lăn ra.
Mục què đã ngủ rồi, tiếng ngáy khò khè vang rung trời, Bảo Điền vẫn nói linh tinh, tí lại ngừng sau đó lại vùng dậy nói vài lời.
Thi thoảng hắn dọa Triệu Tử Mại sợ đổ mồ hôi lạnh.
Miễn cưỡng đỡ lấy hai kẻ say này xong Triệu Tử Mại lại nhíu mày nhìn núi hoang: Tang đi lâu như vậy còn không về, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Nghĩ thế nên hắn bỗng thấy trong lòng hoảng hốt, nhưng nghĩ lại thì nó thần thông như thế, có gì có thể vây khốn nó đâu? Hẳn nó chỉ gặp chút phiền toái nho nhỏ, không cần lo lắng.
Triệu Tử Mại toàn tâm toàn ý đối phó với hai kẻ say kia, cánh tay hắn đã mỏi như sắp gãy, đầu gối quỳ trên mặt đất lạnh băng đau đến muốn mệnh.
(Ebooktruyen.net) Nhưng hai kẻ kia lại vẫn không khiến người ta bớt lo, Mục què thì ngủ say, thân thể không tự giác nghiêng qua một bên.
Hắn không thể không liều mạng túm lấy cổ áo ông ta.
Còn Bảo Điền thì túm chặt một cánh tay kia của hắn, đè toàn bộ sức nặng cơ