Tinh thần đang cảnh giác cao độ thì một mùi hương theo gió bay đến mũi Lâm sư phụ, trong chua ngọt là mùi thịt đậm đà, là anh đào thịt ông ta quen thuộc.
Lâm sư phụ liều mạng hít hít: Món này làm quá hoàn hảo, hơn nữa bên trong hình như còn có thêm cà chua tạo thêm vị chua, giảm bớt ngọt ngấy khiến người ta bỏ vào miệng sẽ càng mê mẩn hơn.
Trong Vô Cùng Các chẳng lẽ còn có một vị đầu bếp khác càng am hiểu anh đào thịt hơn ông ta sao? Vì sao ông ta chưa bao giờ gặp người đó?
Lâm sư phụ cảm thấy trái tim nảy thình thịch không ngừng, ông ta ngước mắt nhìn thì thấy một làn khói bếp bốc lên từ phía bắc.
Đó đúng là hướng của Dư Ấm Sơn Bàng, nơi chuyên đón khách quý.
Ông ta không hề nghĩ nhiều mà lập tức đi về phía ấy, trong lòng ngoài tò mò còn có cả tổn thương tự tôn.
Tới Vô Cùng Các nhiều năm như vậy, mỗi ngày ông ta đều làm một việc đó chính là nấu món anh đào thịt.
Để phục vụ khẩu vị của càng nhiều khách nên ông ta đã không ngừng cải tiến nó, từ nguyên liệu nấu ăn đến cách làm.
Ông ta tự nhận là anh đào thịt ông ta làm ra đã chẳng thể bắt bẻ, ít nhất ở trên đời này không ai có thể làm anh đào thịt tốt hơn ông ta.
Nhưng cái kẻ đang nấu ăn kia không chỉ nấu ra một đĩa anh đào thịt càng mỹ vị hơn, mà kẻ đó còn am hiểu cả những món khác.
Quả thực có thể nói là người kia rất thành thạo, bởi vì chỉ trong chốc lát Lâm sư phụ lại ngửi được mùi món cua và bồ câu non nướng.
Kẻ này là ai? Vì sao ngày thường hắn luôn giấu kín không lộ, chỉ vào lúc nửa đêm này mới nấu nướng từng món đồ ăn như vậy?
Lúc đi tới gần Dư Ấm Sơn Bàng, Lâm sư phụ không ngừng điểm qua từng đầu bếp của Vô Cùng Các nhưng mọi người đều bị ông ta loại ra.
Ông ta quá hiểu bọn họ tay nghề thế nào, cho nên cái kẻ đang xào nấu kia nhất định không phải bọn họ.
Bên tai truyền đến tiếng xào rau xèo xèo, tiếng động truyền ra từ nhà bếp của Dư Ấm Sơn Bàng.
Nhà bếp ấy ngày thường ít khi sử dụng, chuyên chỉ dùng để nấu đồ ăn cho đám khách quý.
Lâm sư phụ còn nhớ rõ ba năm trước đây có một vị khách quý không biết họ tên tới Vô Cùng Các ăn cơm và cũng ngồi ở Dư Ấm Sơn Bàng.
Ngày đó Vô Cùng Các vì ông ta mà không đón khách, dì Vinh gọi mấy đầu bếp bọn họ tới gian bếp kia nấu nướng cho vị khách ấy.
Khi đó ông ta không biết rốt cuộc khách kia là ai, chỉ nhớ rõ sân viện này trong ngoài đều là binh lính khoác áo giáp, còn có mấy chục người thoạt nhìn trông như thái giám trong cung mang theo khay đựng trà nước đi ra đi vào.
Sau đó bọn họ nói chuyện phiếm với nhau và đoán người này nhất định là vị hoàng thân quốc thích nào đó nên mới phô trương như vậy.
Dì Vinh nghe thấy bọn họ bàn luận như thế thì cực kỳ khinh thường nói, “Hoàng thân quốc thích ta thấy nhiều rồi, kẻ có thể khiến Vô Cùng Các ngừng đón khách để tập trung phục vụ mình hắn thì thiên hạ chỉ có một người.”
Đến lúc đó ông ta mới biết hóa ra người tới hôm ấy chính là Hoàng Thượng, là vị hoàng đế thực thụ mặc long bào ngồi trong Tử Cấm Thành.
Từ đó Dư Ấm Sơn Bàng chưa từng tiếp đón vị khách nào khác.
Ông ta hiểu, những bàn ghế, mâm bát mà hoàng đế đã dùng qua đều phải mang thờ cúng, tuyệt không thể để kẻ phàm phu tục tử khác sử dụng.
Nhưng hôm nay vì sao nơi này lại mở ra thế?
Tiếng xào nấu bên trong bỗng nhiên biến mất, giống bị bóng tối hút lấy, cây ngô đồng trên đỉnh đầu lại sàn sạt rung động.
Dư Ấm Sơn Bàng, đọc tên đã biết nghĩa, chung quanh đầy cây cổ thụ che trời, sân viện quanh năm bị che phủ trong bóng râm.
Nhìn từ xa cả sân viện như lọt trong một tấm khiên màu xanh, tình thơ ý họa nồng đậm.
Nhưng hiện tại đứng bên ngoài nơi ấy chỉ thấy lá rụng xuống đầu vai, trong lòng ông ta chỉ có một cỗ tiêu điều.
Trong giây lát ông ta nhớ tới lời Triệu Tử Mại nói: Tối hôm qua có người mất tích ở đây.
Chuyện mất tích cũng không hiếm lạ với một