Người nọ đi về phía Lâm sư phụ, vạt áo kéo trên mặt đất quét qua lá vàng khô khiến chúng quấn quanh chân kẻ đó giống từng con thiên nga đang bay múa.
Lúc đi tới bên cạnh Lâm sư phụ kẻ đó vươn một bàn tay thô ráp kín vết chai nâng ông ta từ trên mặt đất lên và nói, “Đi, ta dẫn ngươi đi xem, nhìn xem những kẻ đang thương này ăn cơm như thế nào.”
Cả người Lâm sư phụ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, giống như vừa tắm xong.
Thân thể ông ta cũng mềm nhũn, hai chân run rẩy giống như không thể chống đỡ được trọng lượng cơ thể mình.
Vậy nhưng trong lúc bất giác ông ta đã bị kéo về hướng Dư Ấm Sơn Bàng.
Trong lúc mờ mịt ông ta quay đầu lại và phát hiện lá khô phía sau bị dẫm nát hết, mấy thứ kia cũng đi theo bọn họ, cùng nhau tới căn phòng cho khách quý này.
Bóng cây trên đỉnh đầu dày đặc, che khuất ánh trăng trên bầu trời, khắp nơi đều tối đen, đến độ duỗi tay ra cũng không thấy năm đầu ngón tay.
Chỉ có tiếng lá cây bị dẫm nát là vẫn đi theo bọn họ như bóng với hình.
Trong viện kia cửa rộng mở, bên trong truyền đến mùi thức ăn mê người.
Lâm sư phụ lúc này lại không vui vẻ gì, ông ta chỉ thấy nó như con quái vật đang há to cái miệng khổng lồ chờ nuốt luôn mình.
***
Đĩa anh đào thịt trước mặt đã dần cứng lại vì nguội nhưng Lâm sư phụ vẫn chưa về.
Sau khi đứng ở cửa bếp nhìn quanh một lát Triệu Tử Mại mới nhấc chân đi ra khỏi phòng, xông vào bóng đêm dày đặc phía trước.
Ở khu nhà xí không thấy bóng dáng Lâm sư phụ đâu, lúc này lòng Triệu Tử Mại bỗng trầm xuống.
Hắn vừa gọi tên ông ta vừa lang thang không có mục tiêu quanh Vô Cùng Các.
Đêm tối giống một cái bút hút no mực nước, bôi lên cảnh vật ở đây cùng đống hành lang, cầu lắt léo khiến hắn càng khó phân biệt phương hướng.
Cả tòa nhà to lớn này giống như một bàn cờ cổ quái, bản thân hắn rơi trong này không biết nên đi bước tiếp theo thế nào.
“Lâm sư phụ.”
Triệu Tử Mại lại gọi một tiếng, nhưng bỗng hắn nuốt tiếng cuối cùng vào bụng: Không đúng, bản thân hắn không quen thuộc Vô Cùng Các nên lạc đường thì còn nghe được, nhưng Lâm sư phụ là người làm nhiều năm ở đây, dù là đêm hôm khuya khoắt cũng không thể đi lạc đường chứ?
Như vậy chẳng lẽ ông ta cũng giống Tử Phủ và mấy người lục tục mất tích khác? Chẳng lẽ ông ta cũng đã biến mất trong tòa nhà to lớn này ư?
Nghĩ tới đây là Triệu Tử Mại đã thấy da đầu mình căng lên, đầu óc lập tức tỉnh táo: Tối hôm qua Tử Phủ mất tích ở Dư Ấm Sơn Bàng, chẳng lẽ Lâm sư phụ cũng tới đó? Nhưng ông ấy tới đó làm gì, chẳng lẽ có cái gì hấp dẫn ông ấy sao?
Sau khi sắp xếp mọi ý nghĩ một cách mạch lạc Triệu Tử Mại híp mắt cẩn thận phân biệt vị trí của mình.
Hắn đã nhìn ra, vị trí hiện tại của hắn ở bên cạnh chỗ ăn cơm hôm qua.
Cái sân này ở sườn tây của Vô Cùng Các, mà căn phòng kia thì hắn nhớ Tử Phủ nói ở góc phía bắc của các.
Lúc này Triệu Tử Mại bước nhanh hơn, theo cây cầu cong cong kia đi về hướng bắc, khom lưng, cố gắng bước thật nhẹ nhàng chậm chạp giống như sợ có người để ý vậy.
Ánh trăng tỏa sáng trên hồ nước bên cạnh, cong cong như đang mỉm cười.
Triệu Tử Mại cảm thấy tươi cười này quả là thấm người, giống như thứ gì sắc bén đâm thẳng vào tim hắn.
Hôm qua Tử Phủ cũng đi dọc theo cây cầu này tới Dư Ấm Sơn Bàng chăng? Nhất định là hắn đánh mất một thứ cực kỳ quan trọng nên mới phải nửa đêm nửa hôm tới Vô Cùng Các.
Nhưng nếu hắn biết sau một đêm hắn chỉ còn lại một mẩu ngón tay và một vũng máu thì nhất định hắn sẽ không lựa chọn tới đây, dù thứ kia có quan trọng tới đâu đi nữa.
Vậy còn bản thân hắn thì sao? Hắn đã biết kết cục của Tử Phủ nhưng lại không thể không đi.
Lâm sư phụ vì giúp hắn mới