“Quế Vinh…… Chính là một người số khổ, từ nhỏ không có cha mẹ lại đi theo một nhà chú ruột sống.
Sau này chú nàng ta cũng chết, thím tái giá là đuổi nàng ta ra khỏi nhà.
Một nữ hài tử mười mấy tuổi không nơi nương tựa, ta cũng không biết nàng đã làm thế nào mà chịu đựng được.
Sau này nàng ta gả cho người ta, nam nhân kia lớn hơn nàng ta gần 20 tuổi, lại là kẻ điếc.
Thôi thì tốt xấu nàng ta cũng coi như có nơi để về, mặc dù khổ sở nhưng vợ chồng đồng tâm hiệp lực cũng không kém hơn trước kia.
Nhưng không nghĩ tới nàng ta mới sinh con được mấy năm thì nam nhân bị bệnh một trận và đi luôn.
Quế Vinh lại biến thành người không nơi nương tựa.”
“Vài năm sau gặp lại Quế Vinh thì nàng ta đang bán mì ở Quan Đế miếu.
Khi đó con trai của nàng ta cũng đã trưởng thành, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, gặp mặt cũng đã biết gọi.
Đó là một đứa nhỏ hiểu lễ, Quế Vinh dạy rất khá.
Khi đó ta mới biết sau khi chồng qua đời Quế Vinh mở quán mì này, tay nghề nàng ta tốt, lại chịu khổ nên việc làm ăn coi như không tệ.
Sau đó nàng ta thuê một gian hàng ở Quan Đế miếu và thành hàng xóm của ta.
Ta nhìn nàng một tay nuôi đứa nhỏ lớn lên, còn có mẹ chồng tuổi già, đúng là không dễ dàng.”
“Nhưng sau đó nơi này của chúng ta có nạn đói, đất đai hoang phế, người làm ruộng đều chạy hết.
Quế Vinh đương nhiên không bán hàng được nữa nên một năm kia nàng ta kéo già mang trẻ rời khỏi nơi này.
Lại qua mấy năm ta nghe nói nàng mở tiệm ăn ở nơi khác, việc làm ăn càng ngày càng rực rỡ.
A, nàng chính là “dì Vinh” nổi tiếng gần xa.
Nhưng ta không nghĩ tiệm ăn kia chính là Vô Cùng Các, là nơi đại danh đỉnh đỉnh.”
“Sau đó ta nghĩ cái này có lẽ chính là ‘đi qua đại nạn tất có phúc báo’.
Quế Vinh khổ lâu như thế cuối cùng thành bà chủ một tiệm ăn nổi danh nhất thiên hạ, chuyện này đúng là không ai tưởng tượng được.”
“À, đúng rồi, các ngươi hỏi ta chuyện của Trần gia, xem ta này…… sao lại nói tới trên người Quế Vinh rồi.” Ông lão có chòm râu hoa râm kia ngượng ngùng cười cười nói, “Lớn tuổi rồi nên hơi hồ đồ, các vị đừng để ý.”
“Không sao, chuyện hai nhà Lâm và Trần rắc rối khó đỡ, muốn gỡ cũng không gỡ dược.” Một giọng khàn khàn truyền ra từ mũ trùm.
Ông lão liếc nhìn nữ hài kia một cái và khó hiểu nói, “Cái…… Cái gì mà căn với nhánh? Lão phu sắp điếc rồi, thật sự nghe không hiểu.”
“Lão tiên sinh, ngài nói chuyện về Trần gia là được, mới vừa rồi nghe ngài nói thì anh trai của Trần Duệ là Trần Viễn mất tích mười năm trước đúng không?” Một nam nhân dáng người nhỏ nhưng cường tráng ngồi cạnh nữ tử kia hơi cúi người dán về phía ông ta hỏi.
“Haizzz, Trần Viễn ấy à, đó đúng là đứa nhỏ tốt, trên mặt vĩnh viễn mang tươi cười, đối xử với ai cũng hiền lành.
Sau khi hắn mất tích mấy hàng xóm chúng ta đều khổ sở cực kỳ, còn luôn giúp Trần gia tìm người.
Nhưng nhiều năm qua đi hy vọng cũng càng ngày càng xa vời.
Ta nghĩ đứa nhỏ kia hẳn đã không còn nữa rồi.” Nói tới đây ông lão lại vỗ đùi một cái, “Ta nhớ ra vì sao vừa rồi ta lại nói tới chuyện nhà họ Lâm rồi.
Trần Viễn ấy, người bạn tốt nhất của hắn chính là con trai của Quế Vinh, Tụng Nghiêu.
Hai đứa chơi thân như anh em, người không biết sẽ tưởng tụi nó mới là anh em thật.”
“Trần Viễn là bạn tốt nhất của Lâm Tụng Nghiêu sao?”
“Còn không phải sao? Hai đứa nhỏ lớn lên đều thanh tú, tính tình lại hợp nhau.
Ta nhớ rõ mỗi ngày Trần Viễn đều xoay quanh quán của Quế Vinh giúp mẹ con họ bán mì.
Hắn không biết làm việc, nhà họ Trần tuy không giàu có nhưng đặc biệt yêu thương con, từ nhỏ Trần Viễn lại yếu nhược nên được nuôi như thiếu gia.
Thế mà đứa nhỏ ấy