Lúc Triệu Tử Mại tỉnh lại thì đầu vẫn đau, thần trí cũng mê mang.
Nhưng lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt phía trước hắn lập tức tỉnh táo, híp mắt đánh giá một phen mới nhẹ giọng hỏi, “Hồ thái y?”
“Tỉnh thì tốt, tỉnh chứng tỏ không có việc gì.” Nam tử trung niên được hắn gọi là Hồ thái y lúc này mỉm cười nói, “Công tử, ta vốn đang sợ ngài bị thương trong đầu, hiện tại xem ra không nghiêm trọng như thế.
Máu bầm đã tan gần như không còn, ngài cũng đã tỉnh vậy không đáng ngại nữa.
Cuối cùng ta cũng có thể có câu trả lời với đại nhân.”
Triệu Tử Mại nửa ngồi dậy duỗi tay sờ đỉnh đầu mình, miệng vết thương vẫn hơi đau nhưng có thể nhận thấy đây chỉ là đau xót ngoài da chứ không phải loại đau đớn ngày đêm như chui vào xương cốt.
Hắn thở ra một hơi và nhìn về phía Hồ thái y ở phía sau, mấy người đứng đó hắn đều quen mặt, tất cả đều là phụ tá của cha hắn ở Triệu phủ.
Xem ra Bảo Điền đã sớm truyền tin hắn bị thương về cho cha hắn biết.
“Bảo Điền…… ừm…… Bọn họ đâu rồi?” Triệu Tử Mại không tìm thấy ba người kia thì nhíu mày hỏi.
“À, chúng ta tới đây ba ngày trước, vẫn luôn là Bảo Điền cùng hai vị kia, ờ …..
bạn của công tử chăm sóc ngài.
Nhưng hôm nay vào lúc hoàng hôn bọn họ đều đi ra ngoài, nói là có việc cần xử lý.” Hồ thái y vừa trả lời vừa nhìn thẳng vào mắt Triệu Tử Mại và hỏi, “Công tử, chuyện trước khi bị thương ngài còn nhớ rõ không?”
Hắn đương nhiên nhớ rõ, người kia giết chết Lâm sư phụ, đánh hắn bất tỉnh.
Hắn còn nhớ rõ lúc ấy hắn nhét khối thẻ bài có ghi sinh thần bát tự bị ai đó giấu trong núi giả vào ngực áo.
Hắn hy vọng có thể giữ được một chút manh mối cuối cùng đó.
Nhưng hiện tại…… Hắn vói tay vào trong ngực áo thì thấy khối thẻ bài kia đã không còn.
Hẳn nó đã bị mấy người Tang lấy đi, và bọn họ nhất định đang đi tìm người đó.
“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Hắn không trả lời Hồ thái y mà hỏi một câu khác.
“Đã mười mấy ngày.”
Triệu Tử Mại thầm giật mình: Mười mấy ngày đã qua rồi mà vẫn chưa giải quyết được thì chứng tỏ sự tình không nhỏ.
Chẳng lẽ người kia lại lợi hại như thế, đến Tang ra tay cũng không đối phó được sao?
Nghĩ đến đây hắn đứng dậy định xuống giường nhưng chân còn chưa chạm đất đã bị Hồ thái y duỗi tay ngăn cản, “Công tử mới vừa tỉnh nên cần phải nghỉ ngơi nhiều, sao ngài có thể tùy ý xuống giường đi lại chứ?”
Giọng ông ta nghiêm khắc không hề khách khí, rất có phong phạm của đám phụ tá cho cha hắn.
Mấy gã quản gia sai vặt phía sau đương nhiên cũng giống ông ta, đồng thời thu lại tươi cười trên mặt mà bày ra bộ dạng nghiêm túc không cho từ chối.
Bọn họ chỉ nghe lời cha hắn, những người khác nói bọn họ đều không để ý.
Lúc còn nhỏ Triệu Tử Mại đã biết được điều này nên hắn cũng không hề phản bác, ngoan ngoãn ngồi lại lên giường.
“Hồ thái y nói đúng, ta nên tĩnh dưỡng một thời gian, đỡ cho phụ thân lại phải vì ta mà lo lắng.” Hắn thuận theo mà cười cười, ánh mắt nhìn mấy người phía sau nói, “Ta chỉ muốn đi lấy chén nước uống rồi nghỉ tạm một chút nhưng nhiều người vây quanh như thế này ta lại không thể ngủ yên được.”
“Nước? Nhiều người hầu hạ như thế, làm gì cần công tử phải tự mình ra tay?” Hồ thái y yên lòng, vội sai người rót nước mang tới.
Ông ta thì sờ soạng đỉnh đầu Triệu Tử Mại, lại thử thử độ ấm và khẽ gật đầu nói, “Lại nghỉ ngơi trong chốc lát là được, ta sẽ để mấy người bọn họ canh ở ngoài, công tử có việc cứ gọi một tiếng là được.”
***
Bên tai truyền đến tiếng nức nở khủng bố, đống huyết nhục trộn lẫn xương cốt kia chỉ giây lát đã đi tới trước mặt Tang, chỉ cách nó chưa tới một thước.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Tang lui ra phía sau hai bước, trong lòng bàn tay lập tức bừng lên ba ngọn lửa màu xanh.
Nó ném về phía đám dã quỷ, trong chớp