“Mã Vương gia này……” Triệu Tử Mại nhìn chằm chằm bức họa kia chỉ thấy người trong bức vẽ mặc trường bào, ngồi ngay ngắn, trên trán có thêm một con mắt, thần thái thản nhiên tự đắc, khí độ ung dung đẹp đẽ quý giá, “Đúng là vẽ không tồi, sắc thái tươi sáng nhẵn mịn, từng chi tiết đều đầy đủ, nét mặt nhân vật tỏa sáng, hình thần sinh động.
Đây là thủ pháp vẽ tranh của Giang Nam, thường để vẽ tranh thủy mặc.”
Nói xong hắn lật xem chồng tranh vẽ, lấy ra một bức vẽ và hỏi Giang Sam, “Mấy bức vẽ này thực tốt, tiêu chuẩn vượt xa những chỗ khác, hẳn là có cao nhân chỉ điểm đúng không?”
Giang Sam lập tức ưỡn ngực, giống như bị vũ nhục nên cáu giận nói, “Công tử nói đùa, toàn bộ tranh ở đây đều là do mình ta vẽ, làm gì có cao nhân nào chỉ điểm.
Chẳng qua có khi ta vẽ tranh sẽ cần rượu trợ hứng.
Mọi người đều nói Lý Bạch uống rượu xong bút sẽ như có thần, vậy ta cũng thế, uống rượu vào sẽ có thể sáng tác với hiệu quả cao.”
Triệu Tử Mại không phản bác mà quay đầu nói với Tang, “Ngài thích mấy bức vẽ này thì ta sẽ mua mấy tấm mang về.”
Tang không tỏ ý kiến mà chỉ “Hừ” lạnh nói, “Tập tục của các ngươi đúng là kỳ quái, ăn tết vốn là việc vui vẻ, sao lại cần thần tiên phù hộ là sao?”
Triệu Tử Mại ước gì nó nói nhiều vài câu nên vội vàng theo ý nó mà nói, “Kỳ thật ‘ăn tết’ cũng có điển cố, ngài có muốn nghe không?”
Tang không đáp mà chỉ nhìn hắn thế là Triệu Tử Mại nói tiếp, “Thật lâu trước kia người Trung Quốc phải đối mặt với niên, mà ‘niên’ là một con quái thú cực kỳ hung mãnh.
Nó sống dưới đáy biển sâu, mỗi khi tới lễ trừ tịch nó sẽ bơi vào bờ cắn nuốt súc vật thậm chí thương tổn mạng người.”
“Nói tiếp đi.” Đôi mắt hồng nhạt của Tang chớp động, nó nhìn chằm chằm hắn và chăm chú lắng nghe.
“Bởi vì ‘niên’ thú nên mỗi năm đến lễ trừ tịch mọi người trong thôn làng đều phải dìu già dắt trẻ trốn vào núi sâu để tránh né nó.”
“Nhưng tới trừ tịch năm kia, lúc dân làng vội vàng thu dọn đồ đạc chạy trốn thì có một ông lão đầu bạc tập tễnh đi tới phía đông của thôn.
Ông ta nói với một bà lão ở góa rằng chỉ cần để ông ta ở nhờ nhà bà ta một đêm thì ông ta nhất định có thể đuổi niên thú đi.
Mọi người không tin, bà lão cũng khuyên ông ta lên núi né tránh nhưng ông lão kia vẫn kiên trì ở lại, bướng bỉnh cực kỳ.
Mọi người thấy khuyên không được thì chỉ có thể tự mình vào núi tránh né.”
“Một năm này niên thú vẫn tới thôn như lệ thường, trong sóng lớn nó bò ra từ đáy biển mang theo mùi tanh của biển cả.
Thân thể khổng lồ của nó thậm chí che lấp cả sao trời.
Nhưng năm ấy niên thú vừa chuẩn bị xông lên tàn sát thôn làng thì ở cửa thôn đột nhiên truyền đến tiếng pháo trúc nổ tung.
Niên thú rùng mình, cũng không dám tới gần một bước.
Hóa ra nó sợ nhất là màu đỏ, ánh lửa và tiếng vang lớn.”
“Nó nhìn về phía cửa thôn khói trắng tràn ngập chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc trắng, một thân khoác lụa hồng chậm rãi đi ra, miệng cười ha ha.
Niên thú tự biết không ổn nên lập tức thất sắc hoảng sợ bỏ chạy.”
“Ngày hôm sau lúc mọi người từ núi sâu trở lại trong thôn thì phát hiện mọi thứ bình yên vô sự, nhưng ông lão kia lại không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này các thôn dân mới bừng tỉnh, hóa ra ông lão kia là thần tiên giúp mọi người đuổi niên thú.
Tuy ông ấy đã rời đi nhưng có để lại pháp bảo đuổi niên thú —— chính là pháo trúc.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Từ đây, mỗi năm vào lễ trừ tịch mọi nhà đều phải đốt pháo trúc, mỗi nhà đều thắp đèn đuốc sáng trưng để qua năm mới.
Phong tục này càng ngày càng lan rộng, cuối cùng thành ngày lễ long trọng nhất trong dân gian—— ngày tết.
Mà nguyên nhân cũng chính vì để đuổi hung thú nên mọi người mới vẽ thần trên tranh tết, khẩn cầu bình an.”
“Nếu lão thần tiên đã đuổi niên thú đi thì sao không có tranh tết của hắn? Hay là đám thần tiên lớn lên đều giống nhau, tất cả đều mang tiên phong đạo cốt, tóc bạc áo rộng chăng?” Tang nghe xong chuyện xưa thì xì cười, ngón tay nhanh chóng lật đám