Tang híp mắt lại nói, “Ta thấy nó, là một thứ rất nhỏ, còn không cao bằng đầu gối của ta nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người.
Chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi nó đâu rồi.” Nói xong nó lại mở lòng bàn tay, ba ngọn lửa bùng lên chiếu về phía trước, “Có thấy vết máu trên mặt đất không? Là nó để lại đó……”
Nói tới đây nó bỗng ngừng lời, chậm rãi quay đầu về phía sau và nói, “Vết máu thế này là từ đâu tới, thoạt nhìn có vẻ mới……”
Giống như muốn trả lời vấn đề của nó, phía đầu kia của con hẻm bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc nháo trong một căn nhà mới xây.
Tiếng khóc kia không lớn nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại bị phóng đại vài lần.
Tang và Triệu Tử Mại liếc nhau sau đó đồng thời chạy tới ngôi nhà kia.
Nhưng đi tới cửa gõ hồi lâu cũng không có ai đi ra mở, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con ở bên trong khóc càng ngày càng lớn, càng ngày càng dồn dập, giống sắp tắt thở vậy.
Tang không do dự nữa mà lập tức nhảy lên đầu tường chui vào trong viện.
Sau đó nó kéo cửa để Triệu Tử Mại cũng chạy vào.
Hai người vừa muốn chạy tới phòng phía tây nơi tiếng khóc truyền ra thì Triệu Tử Mại bỗng nhiên chỉ chỉ mặt đất.
Tang cúi đầu xuống lập tức thấy vết máu giống hệt dấu vết vừa rồi nó thấy và vết máu này lan tới tận cửa tây phòng.
Chẳng qua lúc này nó càng nồng hơn, màu đỏ nồng tới độ đen kịt, hiển nhiên nơi này chính là nơi khởi nguồn của vệt máu tươi kia.
Tiếng khóc trong phòng càng lớn hơn, Tang vội chạy qua, một chân đá văng cửa phòng.
Sau đó nó quay đầu nhìn Triệu Tử Mại một cái ý bảo hắn không cần tới gần rồi mới rảo bước vào phòng dùng ánh lửa trong lòng bàn tay chiếu sáng quang cảnh.
Nó thấy một đứa nhỏ đang ngồi trên giường khóc nỉ non, nước mắt nước mũi tèm lem nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn khỏe mạnh trắng trẻo mập mạp, giống đứa nhỏ trong tranh tết.
***
Đứa nhỏ này chính là đứa nhỏ bọn họ gặp ở sạp của Giang Sam vào ban ngày.
Trong nhà không chỉ có mình hắn, chẳng qua cha và ông nội hắn đang ở chỗ khác xây dựng đê ven sông vì thế trong nhà chỉ còn mẹ chồng và nàng dâu trông nom đứa nhỏ.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nhưng bà mẹ chồng bị điếc cho nên ban đêm xảy ra chuyện lớn như vậy mà bà ta lại chẳng biết gì.
Lúc Triệu Tử Mại ôm đứa nhỏ kia từ trong phòng ra bà lão mới bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.
Bà ta sốt ruột hoảng hốt lao ra từ một gian phòng khác.
Theo lời bà ta nói thì bà ta ngủ ở đông phòng, còn con dâu mang theo đứa nhỏ ngủ ở tây phòng.
Một đêm này bà ta ngủ đặc biệt say, hơn nữa tai bị điếc nên tây phòng xảy ra cái gì bà ta hoàn toàn không biết.
Bà ta không rõ lúc này con dâu mình đi đâu, vết máu kéo dài từ cửa tây phòng ra con hẻm nhỏ là chuyện thế nào.
“Đại nhân,” bà lão ngã ngồi trên mặt đất, ngực ôm đứa cháu đã khóc đến mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, miệng lẩm bẩm, “Đại nhân, máu này không phải của con dâu ta chứ?”
Triệu Tử Mại liếc Tang một cái thì biết hai người có cùng suy nghĩ: Tiểu phụ nhân bọn họ gặp ban ngày sợ là dữ nhiều lành ít.
Tà ám đã xuất hiện thì ắt thấy máu, nhiều máu như thế vậy người kia còn đường nào để sống?
Chẳng qua Triệu Tử Mại không dám nói rõ, cho nên vội đưa mắt ra hiệu và hai người vòng qua đám nha dịch mới chạy tới rồi đi tới cửa tây phòng.
“Đại thần tiên, nói như thế thì người duy nhất thấy mọi chuyện chỉ có đứa nhỏ này.” Triệu Tử Mại nhìn về phía đứa nhỏ trong ngực bà lão, khóe mắt hắn vẫn vương nước mắt, thi thoảng còn nức nở vài tiếng ở trong mộng khiến người ta yêu thương.
“Đáng tiếc hắn nói chưa sõi, và càng đáng tiếc hơn là châm đồng đã không dùng được nữa.
Nếu không chúng ta có thể thêu hồn phách thứ kia xem.” Tang nói xong thì bước vào trong phòng.
Lúc trước nó đã nhìn quanh căn phòng một lần, ngoài vết máu kéo từ mép giường đến cửa thì không có chỗ nào khác khả nghi.
Mà theo bà lão kia nói thì con dâu bà ta là người thành thật, không kết thù với ai.
Mọi việc trong nhà mấy ngày nay cũng bình thường,