“Vì sao không cứu bà ấy? Cha, đó là Ất bà bà, đó chính là Ất bà bà cơ mà!”
Tiểu Nhị sợ ngây người, hiện tại lưỡi rắn đã cuốn Ất bà bà dần dần vào trong, tới ngang người.
Hàm răng của nó đã nát hơn nửa trong lúc giãy giụa vừa rồi cho nên hiện tại nó nuốt sống bà ta.
Tiếng kêu thê thảm của Ất bà bà vang lên như cây kim chui vào óc Tiểu Nhị.
A Ấp không để ý tới con trai mình mà túm đứa nhỏ ra sau, tay phải nhẹ nhàng giương lên, miệng nhẹ nói ra hai chữ, “Bắn tên.”
Chỉ trong nháy mắt Tiểu Nhị cho rằng hắn định giết Niên rồi tìm cách cứu Ất bà bà, nhưng cung tên nhắm chuẩn rồi lại chậm chạp không bắn ra.
Vì sao? Cha hắn đang đợi cái gì?
Tiểu Nhị đã không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng giãy khỏi tay A Ấp, đôi mắt thất thần nhìn người trước mặt mình.
Đây là kẻ cho hắn sinh mệnh, nhưng hiện tại Tiểu Nhị phát hiện mình không quen người này.
Trên mặt A Ấp có mồ hôi rịn ra khiến làn da hắn sáng lên.
Dưới lớp mồ hôi, hắn liều mạng che giấu sợ hãi và dối trá.
“Nó đã ăn quá nhiều người…… Thật vất vả mới bắt được đến nó nên phải giết chết, còn những cái khác…… đều không quan trọng…… không quan trọng……” A Ấp nói năng lộn xộn một lúc Tiểu Nhị nghe không hiểu.
“Vậy vì sao còn chưa ra tay?” Tiểu Nhị rống lên một câu sau đó liều mạng giãy ra, muốn thoát khỏi kiềm chế của cha hắn.
Nhưng cái tay của A Ấp giống như một cái kìm sắt dịch từ cổ áo hắn tới trên cổ và siết chặt khiến hắn không thở nổi.
“Ất bà bà……”
Tiểu Nhị bị siết cổ thì tầm mắt mơ hồ, cả người mềm ra treo trên tay cha hắn, chỉ có mũi chân là còn dính trên mặt đất.
Hắn nhìn thấy Ất bà bà quay đầu lại phía này, hiện tại bà ta đã bị nuốt tới cổ, chỉ còn lại cái đầu lộ ra ngoài.
Hắn có thể cảm nhận được thống khổ của bà ta giống như bản thân mình cũng bị, chẳng qua hiện tại toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung ở đôi mắt của Ất bà bà.
Trong mắt của bà ta đã chẳng còn sợ hãi và tuyệt vọng, thay vào đó là một thứ khác hắn không hiểu.
“Nói dối.” Bà ta không nói gì nhưng lại dùng khẩu hình nói với A Ấp hai chữ này.
Tiểu Nhị cảm thấy cái tay đang túm chặt lấy mình đột nhiên run lên, ngón tay vô lực buông lỏng vứt hắn trên mặt đất.
Nói dối – không sai, cha hắn đang nói dối, toàn thôn trên dưới đều đang nói dối, bọn họ đều đang nói dối Ất bà bà.
Nửa tháng trước quan phủ phái người xuống dưới dò hỏi việc Niên thú gây hại và trong lúc vô tình thấy Ất bà bà đang chỉ huy thôn dân xây công sự phòng ngự.
Sau đó Tiểu Nhị thấy người của quan phủ tới nhà hắn, đóng cửa trao đổi với cha hắn thật lâu.
Hắn cảm thấy tò mò nên ghé vào bên cửa nghe lén và nghe thấy bọn họ nói cái gì mà “Xăm chữ lên mặt”, cái gì mà “Nhai Châu”, cái gì mà “Bao che”.
Hắn không hiểu, cũng không để ở trong lòng nhưng cũng thuận miệng nói ra lời này với Ất bà bà.
Có điều vừa nói xong hắn lại phát hiện Ất bà bà biến sắc, bộ dạng hơi kinh hoảng.
Lúc đối mặt với Niên bà ta cũng chưa từng kinh hoảng như thế.
“Ta tin tưởng bọn họ.” Qua hồi lâu Ất bà bà bỗng nhiên nói ra một câu hắn không hiểu.
Lúc nói những lời này thần sắc trên mặt bà ta lại khôi phục vẻ bình tĩnh hắn quen thuộc.
Dưới ánh nắng chiếu rọi vẻ bình tĩnh kia lại có vài phần thần thánh.
“Tin tưởng cái gì?”
“Không có gì, Tiểu Nhị, chúng ta đi xem một chút, ta sợ quả bông già năm nay hái không đủ dùng.” Bà ta hỏi một đằng trả lời một nẻo.
……
……
“Lừa gạt,” Tiểu Nhị thay bà ấy rống lên một câu này, “Nếu muốn bà ấy chết thì vì sao còn lợi dụng bà ấy?”
Đám người bị câu chất vấn của hắn dọa cả kinh rụt về sau, cùng lúc ấy Niên đã nuốt Ất bà bà vào bụng, chỉ chừa lại một đôi mắt lộ ra giữa vòm miệng chưa khép kín của nó là vẫn nhìn ra ngoài.
Bà ta nhìn từng khuôn mặt bị dối trá nhuộm đến mơ hồ.
Bọn họ biết hết, mọi người đều biết.
Hóa ra đây là