Nghĩ đến đây lòng Mục Tiểu Ngọ đã lạnh một nửa: Chẳng lẽ nàng thật sự phải cùng chết với nó ở đây ư? Vậy quả thật là sinh cùng thể, chết cùng huyệt, duyên phận này dai dẳng cả đời không dứt ư? Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu, bởi vì hiện tại máu đã dâng cao thêm mấy tấc, vượt qua cằm của nàng khiến nàng không thể không ngửa đầu dán sát mặt vào quan tài để tránh máu chui vào miệng.
Bỗng trước mắt nàng có thứ gì đó lóe qua, Mục Tiểu Ngọ sửng sốt: Chỗ này đen thui, hẳn không nhìn được cái gì mới phải chứ, nhưng vừa rồi quả thực có hai điểm trắng đột nhiên lướt qua mắt nàng.
Là cái gì vậy?
Còn chưa kịp nghĩ cẩn thận thì hai điểm trắng kia lại xuất hiện, cách nàng rất gần giống như dán lên mắt nàng vậy.
(Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Lần này Mục Tiểu Ngọ đã thấy rõ đó là mặt của chính nàng, nó nhỏ hơn móng tay một chút, được phản chiếu trong một đôi tròng mắt nên dường như cách nàng thiên sơn vạn thủy.
Mục Tiểu Ngọ sợ tới mức vội rụt về sau, cả người ngã trên máu loãng.
Nàng phải nín thở mới không bị sặc máu.
Nhưng dù vậy nàng cũng không muốn thò đầu ra, vì đó là đôi mắt của Ất bà bà, trong đó phản chiếu khuôn mặt nàng.
Bà lão kia đang bám lên nắp quan tài dùng đôi con ngươi giống hai con dao nhỏ để nhìn nàng.
Nhưng nàng có thể nín thở trong bao lâu? Chớ nói nàng không biết bơi, cho dù bơi tốt thì cũng không thể nín thở quá lâu.
Máu loãng cực kỳ tanh, còn dính, ngâm mình bên trong giống như sẽ nhanh chóng biến thành một vò rau ngâm.
Nàng cực kỳ khó chịu, thế nên không được bao lâu đã không thể không dán qua một sườn khác của cái quan tài và chậm rãi nhô đầu ra.
Đầu nàng đập mạnh lên nắp quan tài, máu loãng gần như lấp đầy không gian, chẳng để lại chút không khí nào cho nàng.
Nàng chỉ có thể dán cái mũi lên nắp quan tài, dùng sức hít mấy hơi, tuy vẫn bị sặc máu nhưng ít nhất ngực cũng thoải mái hơn.
Bên cạnh giống như có thứ gì đó giật mình, Mục Tiểu Ngọ nghe thấy một tiếng “Rầm”, cổ bị hai bàn tay khô khốc siết chặt.
Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì hai bàn tay kia đột nhiên kéo xuống, thân thể nàng lại chìm trong máu loãng.
Hai cánh tay kia rất dài, vẫn ấn nàng tới đáy mà chưa buông ra.
Nó giống một cái kềm sắt ghì chặt nàng ở dưới.
“Xong rồi.” Nàng lại cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng giống năm 8 tuổi.
Nàng sẽ bị nghẹn chết ở chỗ này, và sẽ không ai tới cứu nàng hết.
Nàng biết Tang đã chết, hai người bọn họ chú định là sẽ chết ở đây.
“Ngươi có chết thì lão tử cũng vẫn sống.” Một giọng nói đột nhiên lao tới đáp lại ý nghĩ trong đầu nàng khiến Mục Tiểu Ngọ cực kỳ hoảng sợ.
Nàng cảm thấy tim mình nháy mắt ngừng đập, thậm chí nàng quên mất mình và nó tâm linh tương thông và nàng nghĩ gì thì nó cũng biết.
Quan tài lắc lư kịch liệt khiến nàng đầu váng mắt hoa, dạ dày quay cuồng hận không thể nôn cả cơm tất niên năm ngoái ra.
Nhưng hai cái tay siết chặt cổ nàng cũng theo trận lắc lư này mà biến mất vì thế nàng cố nén khó chịu vùng vẫy đứng lên.
“Đang” một tiếng, đầu nàng lại đụng phải nắp quan tài khiến sao bay đầy trời, thiếu chút nữa nàng đã ngất luôn.
Nhưng dù trên đầu rất đau thì trong lòng nàng lại nhẹ nhõm không ít.
Bởi vì máu loãng vốn ngập quan tài nay lại lùi xuống một đoạn, nàng đã có thể hoàn toàn nhô đầu ra ngoài mà thở.
“Tang.” Nàng thầm gọi nó trong lòng, vốn không hy vọng có thể nghe thấy nó trả lời nhưng trong lòng lại nhận được tiếng nó đáp.
“Kêu cái gì, còn không mau đẩy cái nắp đi.” Vẫn là cái giọng khàn khàn kia nhưng nghe vào tai Mục Tiểu Ngọ lại giống như nước suối trong núi leng keng vui vẻ.
“Đẩy cái nắp…… Được, được……” Nàng vội vàng đáp và dùng sức chống tay lên nắp quan tài mà đẩy.
Quan tài vang lên tiếng kẽo kẹt, cái nắp giật giật sau đó là ánh sáng lóa mắt