Giang Tân bị hắn hỏi thì sửng sốt và chợt cúi đầu cười nói, “Cứu người.”
Giang Sam càng nghe càng hồ đồ, “Cứu người? Cứu người là việc của Hồ thái y, con đi thì làm được gì?”
“Có lẽ con cũng có thể cứu người đó.”
***
Chuyện này Giang Tân chưa từng kể với bất kỳ ai, nếu Giang Sam không hỏi thì hắn còn định giấu nó trong lòng đến khi nó tan đi.
Sau khi Đại Danh thành cạn lương thực thì bức họa của Ất bà bà trên bức tường của Minh Tĩnh Trai cũng biến mất.
Lúc ấy Triệu Tử Mại đã nghĩ ra một cách đó là chuẩn bị lặn xuống con đường thủy ở Kỳ Vương phủ để ra ngoài tìm viện binh.
Nhưng bức họa biến mất khiến hắn hoảng hốt không biết phải làm sao, chỉ có thể giao việc kia cho Bảo Điền còn mình ở lại nhìn bức tường trống trơn kia và ngây người.
“Nhất định đã xảy ra chuyện.”
Hắn đối mặt với bức tường trống trơn và nhìn hơn nửa canh giờ.
Lòng hắn đầy tâm sự nói ra mấy lời này, nhưng một câu sau đó của hắn mới khiến Giang Tân cực kỳ khiếp sợ.
“Giang Tân, ngươi vẽ một cây đao trên bức tường này đi.”
“Một cây đao ư?”
Triệu Tử Mại do dự gật đầu, “Bút của ngươi có thể khiến một kẻ chết đã lâu như thế sống lại thì hẳn cũng có thể khiến một kẻ khác bị thương khỏi hẳn.”
“Nhưng Ất bà bà không phải người.” Giang Tân gần như hét toáng lên.
“Nó cũng không phải người.” Triệu Tử Mại nhanh chóng tiếp lời sau đó quay đầu nhìn Giang Tân, trong mắt hắn ngoài vẻ hoảng hốt còn có vài phần mê mang giống như đang nhớ lại chuyện cũ, “Nó không phải người, nó là một cây đao, ta đã thấy nó.
Đêm đó ta cũng tới Vô Cùng Các, tuy tới muội nhưng ta vẫn thấy nó trước khi Mục cô nương kéo nó vào thân thể nàng.”
Giang Tân nghe thế thì không hiểu gì: Nó là ai? Mục cô nương là ai? Từ đầu tới cuối hắn chỉ biết một vị cô nương gọi là “Tang” thôi, sao lại có thêm Mục cô nương vậy?
Nhưng còn chưa kịp hỏi thì Triệu Tử Mại đã nói tiếp, “Khi đó ta ở quá xa nên không nhìn rõ lắm.
Ta chỉ biết sống đao của nó dày, lưỡi mỏng, là một thanh loan đao cao một thước.
Đúng rồi, lưỡi đao của nó đã vênh, thân đao có một lỗ thủng lớn, rất dài, gần như sắp bẻ nó làm đôi.”
“Ta…… Đại nhân, bản thân ngài còn chưa nhìn rõ thì sao ta vẽ ra được? Huống chi ta vẽ những thần tiên khác nhưng có ai sống lại đâu, chỉ có mỗi Ất bà bà sống lại, ta sợ……”
Giang Tân chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Triệu Tử Mại.
Ở trong lòng hắn thì Triệu Tử Mại là một vị công tử thế gia nhẹ nhàng, quý khí bất phàm, bình thản lại trầm ổn.
Nhưng hiện tại hắn lại gấp tới độ sắp khóc tới nơi.
Mà càng hoang đường là yêu cầu hắn đưa ra.
Đây là một yêu cầu thoạt nhìn khó mà thực hiện được.
Nhưng lúc hai người còn đang bàng hoàng thì lại nghe thấy có người gọi tên hắn, ở bên ngoài Minh Tĩnh Trai, là một giọng nói cả hai đều quen thuộc.
Triệu Tử Mại dẫn đầu xông ra ngoài, Giang Tân theo sát sau đó.
Hai người ghé vào lan can bên hồ và cúi đầu nhìn nam nhân mặc áo dài phiêu đãng dưới bóng nước.
“Từ Xung.”
Giang Tân không ngờ mình sẽ nghe thấy tên của nam nhân kia từ miệng Triệu Tử Mại.
Hóa ra hắn tên là Từ Xung, hóa ra bọn họ là người quen cũ.
“Ta từng nghe tụi nó nhắc tới nó,” Đôi mắt Từ Xung vẫn sáng ngời giống như lúc hắn còn sống, nước gợn lướt qua khiến nó càng thêm sáng rực rỡ, “Ở nơi này thanh danh của nó như sấm rền bên tai.”
Giang Tân biết “tụi nó” trong miệng hắn là ai, chính là những bóng đen trong nước.
Trên người chúng đầy mùi âm phủ, lúc này chúng đang quay cuồng xung quanh Từ Xung.
“Nó là ai?”
“Nó đến từ ranh giới của thế gian hắc ám nhất nhưng cuối cùng không ai biết nó đi đâu.” Từ Xung nói xong bỗng nhiên nhìn về phía Giang Tân, “Ngươi có thể vẽ nó.
Cả nó và Ất bà bà đều là những linh hồn bị trói buộc, bút của ngươi có thể thả bọn họ ra.”
“Nhưng ta…… ta không biết bộ dạng của nó, ta không nghĩ ra được……” Giang Tân vẫn chần chừ.
“Ta sẽ dạy ngươi,” trên mặt Từ Xung là một nụ cười cô đơn, “Giang Tân, không phải