“Ngươi…… cũng không biết là ai sao?” Tang mơ hồ thấy được khủng hoảng từ khuôn mặt thon gầy kia vì thế nó nhíu mày hỏi, “Ngươi không thấy hung thủ sao?”
Cung Ngọc Thành không nói gì mà vẫn nhìn chằm chằm Tang, sợ hãi trên mặt dần biến thành nôn nóng.
Nhưng thân thể hắn ngày càng mờ nhạt giống như chuẩn bị biến mất trong bóng đêm vậy.
Tang nhẹ nhàng lắc đầu, “Sắp hết thời gian rồi, châm đồng chuẩn bị phải tiễn hắn đi, sợ là chúng ta chẳng hỏi được cái gì đâu.”
Triệu Tử Mại hơi trầm ngâm sau đó tiến về phía trước một bước và gằn từng chữ, “Cung Ngọc Thành, ngươi bị Trịnh Hề Minh sát hại ư?”
Thân thể Cung Ngọc Thành hơi chấn động, qua thật lâu hắn mới quay đầu về phía Triệu Tử Mại và nói, “Rơm rạ.”
Hai chữ này khiến ba người cực kỳ khiếp sợ.
“Rơm rạ ư? Có ý gì?” Triệu Tử Mại lại tiến lên một bước và nhìn bóng dáng Cung Ngọc Thành lúc này đã trở nên phai nhạt không ít, trong lòng cũng hoảng loạn và nôn nóng.
“Hết thời gian rồi, hắn phải lên đường thôi, nếu không đi thì chỉ sợ sẽ không kịp.” Tang vung tay lên chuẩn bị tiễn linh hồn kia đi, nhưng đúng vào lúc này Cung Ngọc Thành bỗng nhiên rít lên những tiếng “y y ô ô” giống như hắn đang liều mạng muốn nói cái gì đó.
Nhưng hiện tại hắn đã bị châm đồng nâng lên, dù nỗ lực thế nào cũng không thể nói được một lời hoàn chỉnh.
“Dừng, dừng một lát, hình như hắn có việc muốn nói.” Triệu Tử Mại vội bảo Tang dừng tay còn chính hắn thì chạy về phía Cung Ngọc Thành lúc này đã bị châm đồng kéo ra xa.
“Tiểu Hành…… Tiểu Hành……”
Đôi mắt của Cung Ngọc Thành trợn tròn, tròng mắt như muốn lồi ra, miệng nói ra mấy từ ngữ rách nát không nối liền.
Triệu Tử Mại sửng sốt, ngay sau đó bên tai hắn lại truyền đến tiếng rít, nó cọ qua không gian, dù không lớn nhưng lại mang theo giác ngộ.
Châm đồng kéo linh hồn Cung Ngọc Thành xuyên qua khe cửa bay ra ngoài, ngọn nến cũng bị gió thổi tắt.
Rốt cuộc Bảo Điền cũng thở được một hơi nghẹn trong lòng sau đó dùng sức mà vỗ ngực vài cái sau đó mới lớn tiếng hỏi, “Rơm rạ? Tiểu Hành? Công tử, không thêu hồn còn đỡ, hiện tại thêu hồn rồi thuộc hạ còn hồ đồ hơn.
Mấy lời Cung Ngọc Thành nói là có ý gì?”
Triệu Tử Mại trầm mặt không nói gì, mãi một lát sau mới nói với Bảo Điền, “Đốt nến lên.”
Bảo Điền vội làm theo nhưng ánh nến vừa chiếu sáng căn phòng chứa xác hắn đã kinh ngạc vì hắn thấy sắc mặt Tang tái nhợt như tờ giấy, cả người lung lay sắp đổ giống như ngất đến nơi.
“Đại thần tiên.” Bảo Điền vội vàng tiến lên định đỡ lấy nó nhưng vừa chạm vào đã bị nó đẩy ra.
Tang chống hai tay lên đùi há mồm thở phì phò, đôi mắt màu hồng nhạt có nước mắt ứa ra giống như sắp khóc tới nơi.
Triệu Tử Mại chưa bao giờ thấy bộ dạng này của nó vì thế hắn ném hết mọi chuyện sang một bên và vội đi tới bên cạnh, miệng dò hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
“Không biết tại sao ngực ta như bị chọc một đao, vô cùng đau đớn.” Tang vẫn đang thở hổn hển, giọng càng thêm dồn dập.
“Chúng ta rời khỏi đây đã, để ta đưa ngươi về khách điếm tìm lang trung chẩn trị một chút.”
Giờ phút này Triệu Tử Mại chỉ lo lắng cho Tang và vội đỡ nó đi ra ngoài.
Bảo Điền thì vội đóng cửa phòng xác và đi theo sau.
Ba người cùng đi ra khỏi cửa của Thuận Thiên Phủ.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Lúc này mới tờ mờ sáng, chân trời bắt đầu trắng bệch như bụng cá, trên đường chưa có ai mà chỉ có chiếc xe ngựa của bọn họ lẻ loi đứng ngoài nha môn.
Triệu Tử Mại thấy Tang cau mày, sắc mặt rất kém thì lập tức cùng Bảo Điền đỡ nó rồi cẩn thận đưa nó lên xe ngựa.
Đúng lúc này ở cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng bước chân, lát sau có một cỗ kiệu từ xa đi tới, lướt qua xe ngựa.
“Đây không phải kiệu của lão gia dùng khi thượng triều ư?” Lúc nói những lời này Bảo Điền thấy mành kiệu giật giật khép lại vì thế hắn thè lưỡi nói với Triệu Tử Mại, “Công tử, hình như lão gia nhìn thấy chúng ta thì phải.”
Triệu