Thuận Thiên Phủ không phát hiện bất kỳ manh mối có ích nào ở ngõ Thanh Tháp.
Dù hung thủ giết chết Tiếu Vân Sinh có phải Trịnh Hề Minh hay không thì hắn cũng có được bản lĩnh tới vô ảnh đi vô tung.
Trước khi bọn họ phát hiện hắn đã thoát khỏi hiện trường, thậm chí đến dấu chân cũng không để lại.
Thế nên vào lúc Chạng Vạng, lúc ánh mặt trời mỹ lệ dần chìm xuống mặt tường cao lớn uy nghiêm của Thuận Thiên Phủ thì Triệu Tử Mại và Từ Thiên Kính mang theo người của mình đi vào cửa.
Mấy chữ “không thu hoạch được gì” viết rõ trên mặt họ, bởi thế Đàm Chấn Anh cũng chả thèm hỏi đã nói, “Cũng đừng ủ rũ cụp đuôi như thế, nếu hung thủ thật sự là Trịnh Hề Minh thì đừng nói là các ngươi mà dù cao thủ đại nội cũng chưa chắc đã bắt được hắn.
Kỳ thật các ngươi nên thấy may mắn hôm nay mình không đơn độc đối đầu với hắn, nếu không đến mạng sợ cũng chẳng còn.”
“Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ nhất định sẽ bắt được hung thủ kia để đại nhân không phải khó xử.” Nghe Đàm Chấn Anh nói thế Từ Thiên Kính cực kỳ cảm động mà vội chắp tay nhận lỗi.
Triệu Tử Mại cũng hành lễ với ông ta và nói, “Đại nhân, vừa rồi thuộc hạ nghĩ cả quãng đường nhưng vẫn không thể hiểu được một việc.”
Đàm Chấn Anh nhìn hắn và nói, “Ngươi nói đi.”
Triệu Tử Mại dừng một lát mới nói, “Đại nhân, nếu hung thủ là Trịnh Hề Minh vậy vì sao hắn phải giết Tiếu Vân Sinh? Thuộc hạ phái người tra thì hắn và Tiếu Vân Sinh chẳng qua chỉ hơi quen biết, vậy vì sao hắn phải xuống tay với một người mình còn chẳng nói chuyện được bao nhiêu?”
Lông mày hoa râm của Đàm Chấn Anh hơi nhướng lên, thoạt nhìn thật giống một con diều hâu sắc bén, “Ngươi hoài nghi hung thủ không phải Trịnh Hề Minh sao?”
Triệu Tử Mại gật đầu, “Thuộc hạ cảm thấy khả năng này là có thể.”
“Người có thể sử dụng tay âm trong kinh thành chỉ có Trịnh Hề Minh, hiện tại hắn cũng đang chạy trốn, vậy không phải hắn thì là ai? Triệu Thông Phán, ngươi không thể vì Trịnh Hề Minh và Triệu gia nhà ngươi có quan hệ thân mật mà ăn nói bừa bãi thế được.” Từ Thiên Kính ở bên cạnh lẩm bẩm một câu.
Vừa rồi hắn mới bị Triệu Văn An quở trách nên khí thế cũng yếu đi vài phần, môi mím mím nói cực kỳ mơ hồ.
Nhưng nên nghe thấy vẫn nghe được, Đàm Chấn Anh nhướng mày mắng, “Ăn nói bừa bãi ư? Ta thấy kẻ ăn nói bừa bãi lúc này chính là Từ Phủ Thừa ngươi ấy.
Cho tới giờ chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy Trịnh Hề Minh giết người, người định luận tội cho hắn chắc?”
Từ Thiên Kính rụt người lại phân bua, “Đại nhân, ta không dám……”
“Nếu không dám thì về sau quản cái miệng mình cho tốt, đỡ cho đến lúc ấy phá án sai lại tổn thương tình cảm đồng liêu với nhau.
Như thế cũng uổng phí khổ tâm của ta với ngươi.”
Mấy câu này câu nào cũng nặng nề, đặc biệt là một câu cuối càng giống như núi đá giáng từ trên xuống khiến Từ Thiên Kính mềm nhũn người.
Vì thế hắn nhất thời quỳ xuống, miệng vội vàng giải thích, “Đại nhân, Thiên Kính biết sai rồi, ta biết đại nhân bởi vì vụ án này nên gặp rất nhiều áp lực nên mới nôn nóng không lựa từ ngữ.
Ân sư, Thiên Kính không dám nữa, mong ân sư tha thứ cho ta.”
Đàm Chấn Anh không nói gì mà chỉ nhìn thoáng qua Triệu Tử Mại.
Từ Thiên Kính hiểu ý nên vội đứng dậy khom người hành lễ với hắn và há mồm định nói lời xin lỗi lần thứ hai.
Nhưng Triệu Tử Mại đã nhanh tay đỡ lấy hắn.
“Đại nhân không phải như thế, huống hồ Trịnh Hề Minh có phải hung thủ hay không hiện tại cũng chưa thể kết luận được.
Dù sao người chết quả thật cũng đều vì tay âm gây ra, thế nên hắn vẫn là nghi phạm lớn nhất.” Nói đến đây hắn quay đầu nói với Đàm Chấn Anh, “Đàm đại nhân, hạ quan muốn tới phòng xác xem một chút.”
“Phòng xác ư?”
Triệu Tử Mại cúi đầu nói, “Hiện trường không có chứng cứ nên chỉ có thể tìm chứng cứ từ thi thể.”
Từ Thiên Kính bĩu môi nói, “Thi thể ư? Triệu Thông Phán nói cái gì thế, chạm vào thân thể người chết sẽ dính đen đủi, hơn nữa còn có ngỗ tác, những việc này để bọn họ làm đi……”
Triệu Tử Mại nhẹ nhàng lắc đầu nói,