Lúc trở lại phủ Triệu Tử Mại vẫn đang nghĩ tới câu nói kia của Tang: Nhân sinh trên đời luôn phải học cách buông tha bản thân mình.
Hắn cũng đâu muốn đối đầu với bản thân mình, nhưng không phải mọi tâm ma trên đời này đều có thể dễ dàng trừ tận gốc.
Có điều dù câu nói kia không thể giúp hắn trừ tận gốc tâm ma nhưng vẫn khiến lòng hắn bị nung bỏng cháy, giống như có một hòn than đang quay tròn trong đó.
Chẳng qua cảm xúc này lại tiêu tan không thấy đâu khi hắn nhìn thấy bóng dáng cô đơn ngồi trong phòng.
Giống như cảm giác ấy chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Bóng Triệu Văn An hắt lên cửa sổ, đồng thời còn có con búp bê chăn dê trong cái đồng hồ cũ.
Lúc này nó bị vỡ thành 5,7 mảnh nhưng lại được ông ấy kỳ công ghép lại.
Tuy thô ráp nhưng cuối cùng nó cũng có hình “người”.
Triệu Tử Mại đẩy cửa đi vào phòng và nhìn chằm chằm con búp bê trên tay Triệu Văn An trong chốc lát mới chắp tay gọi “Cha.”
Triệu Văn An quay đầu, giống như bây giờ mới phát hiện ra Triệu Tử Mại vậy.
Ông ta sửng sốt sau đó nhàn nhạt hỏi, “Về muộn thế sao?”
“Thân phận hung thủ đã được xác định, đúng là Trịnh Hề Minh,” hắn hơi ngước mắt lên, bất động mà đánh giá thần sắc trên mặt Triệu Văn An.
Thấy ông ta lộ vẻ kinh ngạc thế là trong lòng hắn cũng an ổn hơn và nói tiếp, “Con vừa mới bẩm báo việc này với Đàm đại nhân, Thuận Thiên Phủ đã có công văn truy nã Trịnh Hề Minh, treo giải một vạn quan tiền.”
“Chuyện của Thuận Thiên Phủ không cần bẩm báo với ta.” Triệu Văn An đã thu lại chút kinh ngạc trên mặt và lại bắt đầu đùa nghịch con búp bên trong tay.
Đầu con búp bê lệch qua bên vai giống như sắp rơi, thoạt nhìn cực kỳ quái dị.
“Cái đồng hồ này không sửa được sao?” Triệu Tử Mại biết ông ấy đang kiêng kỵ nên không nói tiếp.
Hắn muốn thỉnh an rồi rời đi nhưng miệng lại không tự giác bật ra một câu này.
“Không ngờ đến thứ Tử Đồng thích nhất ta cũng không giữ được,” Triệu Văn An ngây ra và vội ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Tử Mại một cái, “Ngươi đừng tự trách, việc này vốn không nên trách ngươi.”
Lòng Triệu Tử Mại giống như bị một tảng đá lấp kín, giọng cũng trở nên khàn khàn nói, “Buông bỏ chấp niệm thì mọi thứ sẽ tự nhiên,” nói xong hắn nhanh chóng bổ sung một câu, “Đây là lời an ủi một người bạn nói với con hôm nay.”
Triệu Văn An nhìn hắn một lúc lâu, trong mắt thế mà lại có một chút ôn nhu, “Người bạn kia của ngươi chính là vị cô nương ta nhìn thấy ở Thuận Thiên Phủ sáng nay ư?”
“Sao cha biết nàng là nữ?” Vì nóng lòng nên hắn bật thốt ra câu này.
Vừa nói xong hắn đã hối hận, lỗ tai cũng đỏ lên.
“Tuy hiện tại ta chỉ là một ông lão sắp xuống lỗ nhưng rốt cuộc cũng từng có tuổi trẻ.” Đây là lần đầu tiên cùng con trai nói tới đề tài thân mật này nhưng Triệu Văn An không nghĩ tới lời nói lại tự nhiên như thế.
Giống như bọn họ vẫn luôn là một đôi cha con thân mật khăng khít vậy.
Ông ta tiếp tục hàn huyên, “Cảm xúc mênh mông, nhiệt huyết sôi trào, cái thứ này nói không rõ nhưng lại khiến biết bao người như tre già măng mọc mà hiến thân.
Thế nên đời này trước nay không thiếu kẻ si tình, ngay cả vị hoàng hậu nương nương chưa bao giờ cười kia cũng giống nhau.”
Ông ta bỗng xoay chuyển đề tài khiến riệu Tử Mại ngẩn ra, “Hoàng hậu nương nương ư? Sao bỗng nhiên cha lại nhắc tới nương nương?”
Ánh sáng trong mắt Triệu Văn An tối lại, giữa mày có nếp nhăn thật sâu, “Hôm nay sau khi hạ triều cung nữ Quý Mai bên cạnh nương nương tìm được ta.
Nàng ta nói Thánh Thượng bị một loại bệnh kỳ quái không ai trị hết được.”
Triệu Tử Mại khó hiểu, “Vì sao nàng ta lại tìm ngài? Cha đâu phải người thông y thuật?”
“Nàng ta nói cực kỳ mờ mịt, sau đó nhanh chóng bị hai thái giám mang đi.
Có điều ta vẫn nghe được ý trong lời nàng ta: Thứ nhất, bệnh này không phải đại phu bình thường có thể chữa trị; thứ hai,” ông ta thoáng nhìn cửa sổ, giọng hơi thấp xuống, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, “Sợ là trong cung có người không tận tâm với bệnh tình của Thánh Thượng.”
“Thánh Thượng là người đứng đầu một nước, ai dám không tận tâm với long