Từ Thiên Kính rùng mình, miệng không tự giác phát ra một tiếng hừ lạnh mang theo vài phần hoài nghi: Người chết thì sao còn nói được? Nếu người chết còn có thể nói vậy bọn họ còn việc gì để làm nữa? Đều trách tên tiểu tử kia, nếu không phải hắn tìm hai tên giang hồ thuật sĩ tới làm chút việc kỳ dị thì hắn cũng sẽ không bị bộ dạng lúc kinh hoàng lúc rống lên của bọn họ làm cho bất an thế này.
Nghĩ tới đây lòng hắn thoáng an ổn.
Hắn đi tới gần lỗ bắn tên, khoanh tay nhìn từ trên cao xuống.
Nhưng vừa mới dừng bước hắn đã chợt nghe vài tiếng “lả tả” bên tai.
Đột nhiên có một bóng người lộn ngược từ trên mái của lầu quan sát xuống.
Một khuôn mặt trắng bệch kề sát lỗ bắn tên ngay cạnh Từ Thiên Kính, tròng mắt hơi ngước lên ngơ ngác nhìn khuôn mặt kinh hoàng của đối phương.
Từ Thiên Kính sợ tới mức thiếu chút nữa đã thét ra tiếng.
Chân hắn lùi ra sau vài bước, cố gắng lệnh cho bản thân phải bình tĩnh sau đó lại nhìn về phía trước: Không sai, trên lầu quan sát quả thực có một kẻ đang lộn ngược.
Hắn nhận ra gương mặt kia, đó là một tiểu nha dịch làm việc bên cạnh hắn, vừa rồi kẻ này mới vừa xin xuống dưới đi vệ sinh ai biết lúc này cả người hắn lại treo ngược ở bên ngoài lầu quan sát.
Từ Thiên Kính thét to vài tiếng ra ngoài nhưng không được đáp lại.
Đám nha dịch khác hoặc đứng quá xa, hoặc đang đi tuần tra dọc tường thành nên hiện tại ngoài hắn chẳng có ai phát hiện ra có người đang bị treo ngược bên ngoài lỗ bắn tên.
Từ Thiên Kính nín thở, sau một lát do dự hắn mới có đủ dũng khí đi về phía nha dịch kia.
Hắn vươn tay ra khỏi lỗ bắn tên mà nhẹ vỗ lên khuôn mặt trắng xanh kia, “Này, tỉnh dậy đi.”
Tiểu nha dịch bị hắn vỗ một cái thì dần tỉnh lại, mí mắt nửa hé nhìn thoáng qua gương mặt Từ Thiên Kính giống như không hiểu vì sao miệng của Phủ Thừa đại nhân lại ở trên mắt.
Hắn do dự khẽ rên một tiếng, “Đại…… Đại nhân……”
“Đừng nhúc nhích, để ta kéo ngươi vào.” Từ Thiên Kính không kịp hỏi kẻ nào đã treo hắn ở đây mà chỉ vội vươn hai tay ôm lấy tiểu nha dịch muốn kéo hắn vào trong lầu.
Nhưng vừa vươn tay ra hắn đã đột nhiên sửng sốt: Kéo vào kiểu gì? Lỗ bắn tên này dùng để bắn tên ra ngoài, đầu người còn miễn cưỡng lọt chứ vai thì lọt kiểu gì? Thế nên nếu muốn cứu hắn chỉ có thể bò lên trên mái lầu quan sát.
Đang lúc do dự thì tiểu nha dịch bỗng phát ra một tiếng gào khan: “Đại nhân, mau, mau lên, hắn tới rồi.”
Giọng của hắn như dây đàn căng lên, có thể đứt bất kỳ lúc nào.
Trái tim Từ Thiên Kính cũng run rẩy thật mạnh giống người đang ở ngoài lỗ bắn tên.
Ngay sau đó hắn lại nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Tiểu nha dịch trượt xuống, mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên Từ Thiên Kính không bắt được người kia, chỉ thấy khuôn mặt hoảng sợ và tay chân múa may bất lực của hắn.
“Phụt.”
Từ Thiên Kính rùng mình một cái, chẳng cần nhìn hắn cũng biết đó là tiếng vang khi tiểu nha dịch đập xuống mặt đất cứng rắn.
Đầu hắn hiện tại như một quả dưa hấu nát bét, máu thịt bắn khắp nơi.
“Đại nhân, xảy ra chuyện gì thế?”
Đám nha dịch ở nơi xa rốt cuộc cũng đã nghe được động tĩnh ở đây nên bắt đầu chạy tới.
Nhưng Từ Thiên Kính không sao trả lời bọn họ được bởi vì lỗ bắn tên trước mặt hắn lại xuất hiện một khuôn mặt.
Đó là khuôn mặt mà có nằm mơ hắn cũng không quên.
Trịnh Hề Minh cũng giống tên tiểu nha dịch kia, cả người treo ngược ở bên ngoài lầu quan sát, ánh mắt dại ra, trên mặt là nụ cười đáng sợ.
Hắn hỏi: “Không túm được hắn hả?”
Tên đó cười cười sau đó bỗng nhiên vươn bàn tay to như móng chim ưng về phía mặt Từ Thiên Kính.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Cái tay kia rất to, khớp xương rõ ràng, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út cùng ngón út đều dài hơn người bình thường một đốt.
Ngón nào của hắn cũng có bốn đốt ngón tay.
Cũng chính vì thế Trịnh Hề Minh mới luyện được môn công phu tà đạo có thể lấy mạng người trong chốc lát.
Hiện giờ bàn tay đã giết ba người ấy đang gần hắn trong gang tấc,