Tang cũng dừng lại trước ruộng lúa nhưng không phải do nó muốn mà vì con ngựa màu đỏ đậm nó cưỡi nhìn thấy rơm khô vàng thế là rụt chân về giống như bị bỏng vậy.
“Là nơi này,” nó nhìn về phía vòng lửa đang dập dềnh trong không trung.
Đám trùng cổ kia giống như thiêu thân lao vào lửa, tụi nó không màng vòng lửa, có vô số con liều mạng nhảy khỏi quả cầu kia nhưng không con nào thoát được Tam Muội Chân Hỏa và cứ thế bị thiêu cháy đen.
“Tới hang ổ rồi.” Tang thu lửa lại, ngọn lửa chui vào tay nó.
Còn bản thân nó thì không quên búng chút lửa hỏa táng một con cổ trùng đang theo ngọn rơm định tấn công con ngựa.
Sau đó nó nhảy khỏi lưng ngựa và quay đầu lại nhìn về phía Triệu Tử Mại cũng đã xuống ngựa, tay chỉ về phía ngôi nhà đến sân cũng không có kia và nói nhỏ, “Có thể sống trong ruộng lúa này thì chủ nhà ắt chính là kẻ dùng cổ.”
Ánh mắt Triệu Tử Mại trầm xuống, “Nhưng ngươi nhìn căn phòng kia đi, vách tường rách nát, đến nóc nhà cũng sụp hơn nửa, hẳn đã lâu không có người ở.
Kẻ nọ sao có thể ở đây được?”
“Mặc kệ thế nào chúng ta cũng phải đi vào đã,” Tang chỉ vào giữa ruộng lúa, lông mày nhẹ nhướng lên, “Ta đã quan sát và thấy chỉ có một con đường nhỏ đi tới căn nhà kia.
Mặt đường quá hẹp, chỉ có thể đủ một người đi qua, lúc ấy ngươi đi phía sau ta, ngàn vạn đừng ngã vào trong ruộng lúa.”
Nói xong nó nhấc chân đi vào con đường mòn rạn nứt kia không chút cố kỵ, vạt áo giống mang theo gió.
Triệu Tử Mại vội vàng đi theo nó, nhưng hắn không được tiêu sái như người trước mặt, bởi vì hắn nghe được tiếng lúa nức nở.
Hắn cũng thấy mấy chục bóng dáng hoặc xa hoặc gần đang đứng trong ruộng vươn cánh tay khô quắt với mình.
Muốn tẩm bổ một ruộng lúa lớn như thế không biết có bao nhiêu thi thể đã bị quăng vào đây.
Mà nơi này cũng là nơi lý tưởng để xử lý thi thể, cứ thần không biết quỷ không hay ném vào thì tới xương cốt cũng chẳng còn.
Nói vậy Trịnh Hề Minh hẳn cũng nằm trong ruộng lúa này.
Hắn bị người ta cầm tù, thi thể bị cổ trùng gặm không còn một chút, nhưng chưa hết, đến danh tiết của hắn cũng chẳng còn lại gì.
Tướng tài một nước lại rơi vào kết cục như thế.
Nghĩ tới đây Triệu Tử Mại bất giác có vài phần hận kẻ núp trong bóng tối gây ra toàn bộ chuyện này.
Muôn vàn suy nghĩ cùng nảy lên trong lòng, bước chân của hắn vì thế cũng nhanh hơn.
Ai biết hắn lại đụng phải Tang đang đi phía trước.
“Xin lỗi.” Hắn liên tục xin lỗi nhưng cái kẻ bị hắn đụng phải lại chẳng có phản ứng gì.
Không những vậy nó cứ đứng bất động ở đó, chỉ dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn căn nhà rách nát cách đó nửa trượng.
Nhưng nó vừa đứng như thế thì hắn lại như ôm nhuyễn ngọc trong ngực, hai tay nâng cũng không phải, mà thả cũng không xong.
Hắn chỉ có thể đờ ra, nếu không thật sự như ôm người trước mặt vào lòng.
Triệu Tử Mại nghe thấy tiếng trái tim mình đập “bịch, bịch, bịch”.
Hắn sợ nó nghe được nên chỉ đành cao giọng che giấu, “Đại thần tiên, ngươi nhìn cái gì thế?”
“Trong phòng kia hình như có hai bóng người.” Giọng Tang đè thật thấp, cơ bắp trên đầu vai căng chặt, phần lưng hơi cong xuống trong tư thế như mũi tên chuẩn bị vút bay.
Nghe vậy cảm xúc nhộn nhạo trong lòng Triệu Tử Mại lập tức tan luôn.
Hắn cũng nhìn về phía gian nhà rách phía trước và quả nhiên thấy bên trong có một cái bàn gỗ, hai bên trái phải có hai người đang ngồi.
Hắn không thấy rõ bộ dạng bọn họ, nhưng từ thân thể và quần áo thì hẳn là một đôi vợ chồng nhà nông.
“Một ngôi nhà thế này ai mà ở cho được?” Nghi hoặc trong lòng Triệu Tử Mại mọc đầy, nhưng ngay sau đó hắn lại hít một hơi thật sâu.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Ánh trăng từ lỗ thủng trên nóc nhà chiếu xuống để hắn thấy rõ bộ dạng hai người kia.
Bọn họ giống hệt người thật, nhưng tóc trên đỉnh đầu lại chưa hoàn toàn biến hình xong mà vẫn là