Cung Minh Châu cảm kích Mục què chăm sóc con gái mình nên từ đầu đã cực lực nài nỉ ông ta dọn vào phủ ở.
Nhưng Mục què không đồng ý, nói cái gì mà mình tự tại quen rồi, không chịu nổi quy củ của nhà cao cửa rộng nên Cung Minh Châu cũng đành phải nghe theo ông ta.
Ông ấy mua ruộng đất quanh Hầu Vân Hiên để Mục què có thể ở đó an cư lạc nghiệp.
Mục Tiểu Ngọ đã sớm muốn sống cuộc đời ngày ngày thả câu săn thú giống Mục què nhưng vì sức khỏe bản thân nên nàng không thể không ở nhà.
Ai biết hiện tại nàng đã khỏe hơn chút thì Cung Minh Châu lại ra sức khước từ.
Thế nên sau khi nghe cha mình nói vậy nàng bỗng thấy lửa giận bùng lên.
Nàng đón lấy cái chén ông ta đưa, cũng không thèm uống nước khó khăn lắm Cung Minh Châu mới thổi nguội đã đặt lên bàn, hai hàng màu thanh tú nhíu chặt lại.
“Cái này không được, cái kia không được, sớm biết thế này còn không bằng không nhận cha.”
Nàng nói ra một câu tàn nhẫn khiến sắc mặt Cung Minh Châu biến đổi, gần như không đứng thẳng được, miệng run rẩy, “Cha cũng vì tốt cho con.”
Lời này khiến Mục Tiểu Ngọ càng cáu.
Nàng định nói ‘ta có tốt hay không ta rõ hơn ông nhiều’ nhưng thấy Triệu Tử Mại ngồi một bên lắc lắc đầu với mình thế là nàng thu những lời này về, chỉ thở phì phì nhìn Cung Minh Châu một cái và không nói gì.
“Hiện tại thời tiết ấm áp, đi ra ngoài dạo một chút cũng tốt và có lợi cho thân thể.
Huống chi lúc Tiểu Ngọ sinh bệnh Cung đại nhân ngài cũng tới chùa Nhân Thọ cầu phúc cho nàng ấy đó thôi? Hiện tại thân thể nàng đã khỏe hơn, theo ta thấy ngài cũng nên mang theo nàng tới chùa tạ lễ tỏ lòng thành kính.
Ngài nói có đúng không?”
Lời này quả thực nói trúng suy nghĩ trong lòng Cung Minh Châu rồi.
Ông ta cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu sau đó lại liếc nhìn ánh mắt như băng sương của con gái thì rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
Ông ta vỗ tay một cái làm bộ vui vẻ phấn chấn nói, “Triệu công tử nói rất đúng, mấy ngày nay Tiểu Ngọ nghẹn hỏng rồi, quả thực cũng nên đi ra ngoài một chút.”
“Cha tốt nhất.”
Lời còn chưa dứt Cung Minh Châu đột nhiên nhận được lời khen ngợi tối cao.
Thưởng phạt rõ ràng mới có thể nhận được tích cực, đạo lý này Mục Tiểu Ngọ hiểu rõ ràng.
Triệu Tử Mại hé miệng cười trộm và nghĩ thầm về sau không biết Cung đại nhân sẽ bị nha đầu này xoa tròn bóp dẹp thế nào đây.
Nhưng đây là gánh nặng ngọt ngào, chỉ sợ bất kỳ người làm cha mẹ nào trong thiên hạ cũng đều cam tâm tình nguyện đón nhận.
“Cung đại nhân,” Triệu Tử Mại thấy thời gian không còn sớm thì đứng dậy cáo từ, “Hôm nay đã muộn, ngày mai ta sẽ tới bái phỏng, thuận tiện cùng Tiểu Ngọ ra cửa đi dạo, không biết ngài thấy sao?”
Cung Minh Châu đã nói lời kia thì đương nhiên không thể cự tuyệt vì thế ông ta dứt khoát nhanh nhẹn đồng ý tuy trong lòng vẫn có chút không tình nguyện nhưng bề ngoài lại không hề lộ ra mà chỉ cùng Mục Tiểu Ngọ tiễn Triệu Tử Mại ra cửa.
(Hãy đọc thử truyện Lấy thân nuôi rồng của trang Rừng Hổ Phách) Có điều đoàn người vừa tới cửa viện thì thấy một gã sai vặt hoang mang chạy từ ngoài vào chắp tay hành lễ và liếc Triệu Tử Mại một cái mới hạ giọng nói, “Lão gia, tiểu nhân có việc muốn bẩm báo.”
Cung Minh Châu hắng giọng, lúc này mới biến hình từ nữ nhi nô hành Cung đại nhân, “Có chuyện gì ngươi cứ nói, không cần che che giấu giấu.”
Gã sai vặt kia không dám trái lệnh, chỉ đành lớn tiếng nói, “Lão gia, hôm qua Khải Minh được ngài dặn dò đi ra ngoài nhưng tới giờ còn chưa về.”
“Một đêm chưa về sao? Đứa nhỏ này làm việc nghiêm túc, không thể có chuyện không bẩm báo mà đã qua đêm bên ngoài,” Cung Minh Châu cũng luống cuống, “Các ngươi đã tới Chương gia hỏi chưa?”
“Hồi bẩm lão gia, gần đây mẹ của Khải Minh bị bệnh nên nô tài nghĩ sau khi hắn đưa đồ sứ sẽ thuận tiện về nhà thăm mẹ hắn vì