Tay Chương Sinh Nhất run lên, giống như lúc này lão mới chú ý tới hành vi không ổn của mình và nhanh chóng buông tay ra.
Nhưng Triệu Tử Mại lại nhìn rõ, cái buông tay này không phải vô tâm mà là cố tình.
Lão để ý tới khác thường của hắn nên mới nắm lấy cổ tay hắn và quỷ ảnh trên Phong Nhã Trai cũng vì hành động của lão mà biến mất.
Chương Sinh Nhất và cái nhẫn trên ngón cái của lão hoàn toàn không phù hợp với nhau.
Cái nhẫn kia màu xám trắng nhưng không hề sáng, vừa khiêm tốn lại không đặc sắc sao có thể lọt vào mắt của Chương lão chứ? Nhưng nó lại được lão đeo ở vị trí thu hút nhất.
“Nhẫn ngọc hình đầu dê, nhìn tỉ lệ và hình thức hẳn là thứ đồ cổ từ ngàn năm trước.”
Chương Sinh Nhất hé miệng mỉm cười nói, “Không hổ là Triệu gia công tử, quả thực biết hàng.
Cái nhẫn ban chỉ này lấy ra từ một ngôi mộ cổ thời Xuân Thu, quả thực có tuổi.” Nói xong lão nhìn nhìn Triệu Tử Mại và cười cười nói, “Triệu công tử mới vừa nói cần phải về bẩm báo với Cung đại nhân……”
“Chương tiên sinh, cáo từ.”
Triệu Tử Mại nghe hiểu ý của Chương Sinh Nhất nên lập tức thức thời cáo biệt.
Ánh mắt hắn nhìn bộ trà cụ kia một lát mới xoay người đi theo gã sai vặt ra ngoài.
Hắn biết vị chủ nhân phía sau những bức tường của ngôi nhà này ắt đang giấu một bí mật lớn.
Và Chương Sinh Nhất quýnh quáng tiễn khách chính là vì không muốn bị hắn phát hiện ra bí mật của mình.
Nhưng hiện tại không phải cơ hội tốt, nếu rút dây động rừng có khả năng hắn sẽ vĩnh viễn không đào được bí mật kia ra.
Đêm qua cha hắn từng nói mỗi năm Chương Sinh Nhất đều theo Phong Nhã Trai vào kinh một là để dự tiệc sinh nhật của Thái Hậu, nhưng ngoài ra còn có mục đích khác.
Đó là lão muốn khơi thông quan hệ, chuẩn bị mọi việc để Phong Nhã Trai vĩnh viễn đứng ở vị trí quan trọng nhất trong tiệc mừng thọ của Thái Hậu.
“Chương Sinh Nhất duỗi tay quá dài, vượt xa những gì người ngoài có thể nhìn thấy.
Nếu có thể túm lấy sai lầm của lão thì nhất định sẽ có thể rút được một đám quan lại tham ô.”
Lúc Triệu Văn An nói những lời này hắn đã hơi say nhưng vẫn nhớ kỹ nên hôm qua vừa biết gã sai vặt của Cung phủ mất tích hắn đã xung phong nhận việc, ôm chuyện vốn không cần hắn phải tự mình ra mặt.
Gió đêm thổi tới, không chỉ không mang theo rét lạnh mà ngược lại mang theo ấm áp vui vẻ chui vào cổ áo Triệu Tử Mại.
Mùa xuân năm nay tới rất sớm, ngay cả cây ngọc lan cạnh tường cũng đón gió nở rộ, trên đầu cành là từng chùm hoa trắng rải cánh hoa lác đác nện lên đầu vai hắn.
Nhưng dù cảnh đẹp động lòng người cộng thêm gió xuân ấm áp cũng không khiến hắn bình tĩnh thêm chút nào.
Ngược lại hơi lạnh vẫn ẩn núp trong bóng đêm và ngày càng nặng hơn, túm lấy ngũ tạng lục phủ khiến toàn bộ thân thể hắn vừa lạnh vừa khẩn trương.
Triệu Tử Mại dừng bước, cái cổ cứng đờ chậm rãi quay lại: Ngõ nhỏ đen như mực ngoài hắn ra thì không còn ai.
Nhưng nếu không có ai thì vì sao lại có tiếng bước chân?
Từ khi hắn ra khỏi Chương trạch tiếng động kia vẫn đi theo phía sau, không nhanh không chậm, không xa không gần, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như dính chặt với hắn.
Vốn Triệu Tử Mại đang khẩn trương nhưng lúc không nhìn thấy “kẻ theo dõi” phía sau thì lòng hắn càng hoảng sợ hơn.
Trong lúc bất giác hắn thò tay vào túi áo móc ra 5 đồng tiền.
Đây là Ngũ Đế tiền mà Mục Tiểu Ngọ đưa cho hắn để hắn phòng thân.
Năm đồng tiền này hắn đã nhìn kỹ: là tiền thời Tần, Hán, Khai Nguyên, Tống Nguyên và Vĩnh Nhạc.
Người ta gọi là Ngũ Đế tiền nhưng không phải tiền nào cũng được dùng.
Vì chúng hội tụ linh khí của trời đất, con người trong ngàn năm nên có tác dụng trừ tà, hóa giải sát khí.
Nhưng dù nắm chặt năm đồng tiền trong tay thì lòng bàn tay Triệu Tử Mại vẫn đổ đầy mồ hôi.
Bởi vì chỉ trong một khắc do