Triệu Tử Mại cười đầy thâm ý, “Cần một vật hung hãn như thế để hộ thân vậy xem ra số người chết trong tay Chương Sinh Nhất cũng không ít.” Trong mắt hắn là ánh sáng lóe qua, “Con cáo già này mà lộ ra chút đuôi nào thì ta nhất định sẽ không tha.
Ta sẽ một hai lôi cả con cáo ra khỏi hang, để người đời nhìn rõ khuôn mặt thật của nó.”
***
Đau đớn lại dần lan ra, lúc mới đầu sẽ từ mũi chân, chỉ giống mấy con kiến đang liều mạng chui vào móng chân nhưng không chui được nên bắt đầu gặm, vừa ngứa vừa đau.
Nhưng rồi chúng nó gặm rách da, gặm tới máu huyết thì cơn đau tăng lên, giống như bị róc xương.
Cơn đau ấy theo mũi chân chậm rãi chui vào trong, dần dần từ từ như tằm ăn rỗi mãi tới khi ý chí mà Chương Sinh Nhất cố gắng giữ hoàn toàn bị phá tan.
Lúc đầu Chương Sinh Nhất chỉ run rẩy, sau đó mồ hôi lạnh túa ra gần như khiến toàn bộ mỡ trên người lão bốc hơi hết.
Lão thống khổ kêu rên, tay cầm một lọ thuốc hít hung hăng nện trên mặt đất.
Một tiếng vỡ giòn vang cất lên kinh động gã sai vặt gác đêm.
Hai gã sai vặt mang theo ngái ngủ vội chạy vào thì thấy Chương Sinh Nhất ngồi ở trên giường thở hổn hển.
Bọn họ biết quái bệnh của lão lại phát tác vì thế một người kéo hai chân lão xuống giường, một người khác tên là Yến Sinh nhanh chóng đi ra ngoài lấy nước ấm mang vào.
Sau khi cởi tất ra bon họ cẩn thận để chân lão vào chậu nước.
“Lão gia, thoải mái hơn một chút nào không?”
Yến Sinh hiển nhiên đã quen cửa quen nẻo, nhưng lúc chạm vào hai cái chân kín vảy kia, không, phải là móng vuốt mới đúng, thì trong lòng hắn vẫn không nhịn được run run: Bốn cái móng sắc nhọn có đầu màu đen mọc ra từ chân, chỉ cần hơi gạt một cái là đủ cắt đứt cổ người khác.
Không biết hắn đã gặp bao nhiêu người chết dưới móng vuốt này nên lúc nhẹ nhàng xoa bóp đống vảy cứng rắn thô ráp kia trái tim hắn vẫn nhảy tới cổ.
Hắn sợ mình hầu hạ không tốt sẽ rơi vào kết cục giống những người kia.
Cũng may tâm tư của Chương Sinh Nhất không đặt ở đây.
Lão đã đau quá rồi, đến máu tươi cũng không giúp giảm bớt thống khổ này vì thế lão chỉ đành tìm cách khác.
“Các ngươi xem vị Triệu công tử tới đây hôm nay có khả nghi không?” Mỗi lời lão nói ra đều mang theo hổn hển vì đau đớn.
Yến Sinh vốc nước tưới lên mu bàn chân lão, miệng nói, “Vị công tử kia thoạt nhìn ôn hòa nhưng trong lòng nghĩ cái gì thì chẳng ai biết.
Vì thế rốt cuộc hắn có nhận ra cái gì không thì tiểu nhân quả thực không dám nói chính xác.”
Chương Sinh Nhất hừ một tiếng, “Hắn là một Thông Phán của Thuận Thiên Phủ nhưng lại quản cái việc nhỏ thế này thì tương đương với việc viết lên trán bốn chữ “không có ý tốt” rồi.
Người của Triệu gia quả nhiên đều khó đối phó.
Lúc trước ta muốn đả động Triệu Văn An nên đã nhờ không biết bao nhiêu người, tốn biết bao ngân lượng nhưng tới cuối cùng ông ta tình nguyện trả tiền về cũng không muốn hỗ trợ.
Ông ta còn cảnh cáo ta nếu dám lằng nhằng thì đầu cũng sẽ không giữ nổi.
Lúc ấy quà ta tặng ông ta còn chẳng qua được ngạch cửa nhà họ Triệu.
Phải nói là so với Cung Minh Châu hiện tại đúng là chỉ có hơn chứ không kém.”
Nói đến chỗ này lão thở ra một hơi, mặt lộ ra tức giận, “Quan hệ không khơi thông được cũng thôi đi, nhưng cố tình vị Hồ thái y kia lại là người của Triệu phủ.
(Ebooktruyen.net) Lần này ta vào kinh chủ yếu là để gặp vị thần y được xưng tụng là có thể khởi tử hồi sinh kia.
Hiện tại xem ra thành kiến của Triệu gia với ta quả là nối tiếp mãi, hy vọng của ta chắc không thực hiện được rồi.”
“Lão gia cũng đừng ủ rũ vội,” Yến Sinh ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh nói, “Ngân phiếu không vào được cửa Triệu gia nhưng chẳng lẽ không vào được cửa nhà một đại phu sao?”
Chương Sinh Nhất híp mắt, cảm thấy đau đớn trên người bỗng nhẹ đi một chút, giọng cũng đè thấp hơn, bên trong chứa đầy hơi lạnh, “Ngươi đúng là kẻ thông minh, nhưng nếu ngươi đã thông minh như thế thì thử nói xem gã sai vặt nhà họ Cung kia hôm qua rốt cuộc đã chết như thế