Da thịt bị cạo xuống từng tầng nhưng Chương Sinh Nhất không hề kêu đau một tiếng nào.
Có cái gì mà kêu đâu, so với cái này lão từng chịu đau đớn gấp nhiều lần.
Lúc này đau đớn chẳng đáng là bao khi so với trước kia.
Huống chi đau đớn này là việc đập nồi dìm thuyền, đại phu nói hy vọng đã ở trước mặt rồi, có lý do gì không chịu nổi đâu?
Chẳng qua Chương Sinh Nhất không dự đoán được đến một tầng cuối cùng Hồ thái y không hề nhẹ tay hơn mà càng tăng tốc, mỗi đao lại mạnh hơn trước.
Lão thậm chí có thể cảm nhận được mũi đao sắc bén kia cào lên xương của mình mang tới gió lạnh ào ào.
“Ahh……”
Lão không nhịn được hít một hơi, chân rụt lại phía sau, không nghiêng không lệnh hất ra một mảnh rèm để lộ một khe nhỏ.
Hồ thái y vừa lúc ngẩng đầu đối mặt trực diện với khuôn mặt phía sau màn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt trong chốc lát mà đờ ra như hai pho tượng đá.
Nếu không phải Yến Sinh thấy Chương Sinh Nhất lộ mặt vội đi tới kéo màn lại thì chỉ sợ Hồ thái y cũng sẽ không buông ánh mắt xuống.
Ông ta quá đỗi chấn kinh và khiếp sợ nhưng đồng thời lại cảm thấy mọi thứ đều hợp tình hợp lý.
Trong thiên hạ này còn có ai có tài lực và nhân lực đồ sộ như thế.
Kẻ này vừa ra tay đã có 10 đóa thiên sơn tuyết liên, mắt cũng không thèm chớp đã lấy ra mấy rương vàng.
Đương nhiên kẻ đó chỉ có thể là Chương Sinh Nhất.
Dù ông ta chưa gặp lão bao giờ nhưng có nghe người ta nói qua bộ dạng nên biết kẻ này cao lớn, cả người là mỡ, chỉ có chân cẳng không tốt, đi đứng cần có người đỡ.
Hiện tại xem ra đâu có phải chân cẳng lão không tốt, chẳng qua lão có một đôi móng vuốt mà thôi.
Hồ thái y cúi đầu, tim đập như nổi trống, khóe mắt liếc nhìn màn giường chậm rãi khép lại.
Giọng Chương Sinh Nhất lại bay ra, không hề gợn sóng khiến đầu ông ta tê dại.
“Là ta nhút nhát, mời thái y tiếp tục.”
Hồ thái y lấy từ cổ tay áo một bình thuốc, đổ thuốc mỡ trắng bên trong ra tinh tế bôi lên hai chân lộ xương trắng của người bệnh sau đó dùng vải trắng quấn kỹ rồi mới run rẩy đứng lên lui về phía sau một bước.
“Lão gia thứ tội, hôm nay ta tới vội vàng nên đã quên thuốc viên để uống ở nhà.
Mong lão gia cho phép ta về nhà một chuyến để lấy thuốc.”
Bóng dáng Chương Sinh Nhất ngây ra một lát sau đó mới cất giọng nói, “Thái y đi nhanh về nhanh.”
***
Oa Oa bưng một đĩa điểm tâm tuyết trắng đi vào thì thấy Mục Tiểu Ngọ đang nằm bò trên bàn vẽ tranh, chấm mực đề bút.
Một tờ giấy Tuyên Thành to như thế nàng mới miễn cưỡng vẽ được một vòng tròn sau đó vẽ ba chấm đen ở trong.
“Tiểu thư đang vẽ cái gì thế?” Oa Oa thấy Mục Tiểu Ngọ chấm vài cái rồi lại thả bút xuống giống như đã xong việc thì không nhịn được hỏi một câu.
Mục Tiểu Ngọ nhướng mày hỏi, “Ngươi đoán xem?”
“Xúc xắc, hẳn là…… mặt số ba đi.”
Qua thật lâu Oa Oa mới nghẹn ra được một câu này còn Mục Tiểu Ngọ thì bị nàng ta chọc tức đến độ không biết nên khóc hay cười, “Xúc xắc cái gì? Ta vẽ người cơ mà.”
Oa Oa cảm thấy người dở khóc dở cười hẳn là mình mới đúng.
Một vòng tròn với ba chấm đen mà tiểu thư nói là người thì không biết ai mới có được cái đức hạnh này đây?
“Không nhận ra sao? Đây là Triệu công tử đó.” Thấy Oa Oa ngây người bất động thế là Mục Tiểu Ngọ lại nói tiếp một câu, “Nha đầu nhà ngươi lúc nào cũng khoe khang mắt mình sắc bén nhưng ta xem ra mắt ngươi cũng chẳng ra gì.”
Triệu công tử nổi danh khắp kinh thành mà có bộ dạng này thì ngạch cửa nhà hắn cũng sẽ không bị đám bà mối đạp vỡ.
Oa Oa có một vạn câu hỏi muốn nói nhưng hiện tại nàng ta mới biết được ý nghĩa của câu “Cứng họng” là thế nào.
“Có một việc ta vẫn chưa thể nào nghĩ ra được,” Mục Tiểu Ngọ cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, ngón tay dính bột