“Tang, ngươi có cô đơn không?”
“Mỗi ngày đuổi theo mấy thứ kia lên trời xuống đất, diệt yêu trừ quái cũng không có gì là cô đơn.”
“Nhưng luôn có một ngày yêu tà sẽ bị diệt sạch, tới ngày đó ngươi phải làm gì đây?”
“Không phải còn có ngươi sao?”
“Ta? Một cơn gió thổi qua là ta sẽ tan mất nửa phần hồn, ta có thể ở bên cạnh ngươi bao lâu? Ta vẫn phải tìm một trốn về cho ngươi, ta lợi dụng ngươi, buộc chặt ngươi và thương sinh, tóm lại…… ta phải tìm cho ngươi một trốn để quay về sau khi làm xong việc kia.”
“Ngươi đã thấy được trốn về của ta ư? Nó ở đâu?”
“Một nơi có yêu hận, vui vẻ, một nơi bốn mùa luân phiên, có hoa nở rồi tàn.
Ngươi đến đó đi, là ai cũng được, đau khổ hay xóc nảy hoặc phí thời gian cũng thế, cứ vậy qua một đời có máu thịt, có tình cảm là tốt rồi.”
“Đó không phải phàm trần ư, nhưng ai cũng nói Phật không nhiễm thế pháp, Ô Nạp, vì sao ngươi lại muốn ta đi tới đó?”
“Ngươi đã làm hỗn thế ma quân, cũng từng sửa lại con đường và đạp đất thành Phật.
Nhưng mỗi lần ngươi đều sống vì người khác, ở trong tay quân chủ ngươi là một vũ khí sắc bén, tới chỗ ta ngươi lại thành một cây thiền trượng.
Ta muốn ngươi có thể tới nhân gian, vì bản thân mình, vì chính ngươi mà sống một lần cho thật vui vẻ.”
“Ta nghe ngươi là được.”
……
……
……
“Ô Nạp, chuyện ngươi vừa nói là chỉ Địch Chân ư?”
“Chưa tới nửa tháng đã có 347 người chết trong tay Địch Chân.
Hắn có nhiều cách tra tấn người ta nhưng nghe nói trước khi những người này chết đều sẽ nghe thấy một câu.”
“Câu gì?”
“Ánh trăng tới rồi, ánh trăng rơi xuống người nào trước thì kẻ đó chính là tội nhân trời cao tuyển chọn.
Là trời muốn mệnh của ngươi, chớ có trách ta.”
“Ánh trăng tới rồi là ý gì?”
“Tang, ngươi có từng nghe nói tới thiên thẩm chưa?”
***
Mục Tiểu Ngọ đổ mồ hôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cảnh xuân bên ngoài cửa sổ sáng ngời tới độ không chân thật.
Giống như phiến rừng mưa âm u trong mộng mới là nơi nàng nên ở.
Nhưng Ô Nạp lại nói nơi đó không phải trốn về của Tang, trốn về của nó là ở nhân gian, ăn uống thảnh thơi, tràn đầy khói lửa ấm áp.
Mục Tiểu Ngọ ngồi dậy, mới vừa duỗi người giãn gân cốt thì Mục què đã đi vào, ánh mắt có chút lo sợ và nhỏ giọng nói, “Triệu Tử Mại tới.”
Mục Tiểu Ngọ lập tức vui vẻ, “Hắn tới thì tới, sao ông lại chột dạ như thiếu tiền hắn thế?”
Mục què ngồi xuống mép giường nhìn chằm chằm nàng và tỉ mỉ đánh giá, “Tối hôm qua ngươi không đồng ý cái gì đó với Chương Sinh Nhất đúng không? Vì phá án mà liều mạng là không đáng đâu.”
“Ông cũng biết không đáng vì sao còn ở chỗ này dông dài mãi thế?” Mục Tiểu Ngọ liếc ông ta một cái rồi xốc chăn rời giường.
“Có phải ngươi có chuyện gì gạt ta không? Lòng ta gần đây luôn lo sợ bất an, ta cảm thấy có chuyện lớn nào sắp xảy ra.”
Mục què mặt ủ mày ê nhìn nàng rửa mặt chải đầu, nhìn nàng cầm lấy hộp phấn mặt chưa bao giờ dùng và nhẹ bôi một tầng lên gò má nhợt nhạt của mình.
Bất an quanh quẩn trong lòng ông ta ngày càng lớn, “Ngươi gạt ta cũng muốn gạt hắn sao?”
“Lão đầu nhi, việc chúng ta đi tìm Chương Sinh Nhất ông đừng nói với Triệu Tử Mại,” Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại nhìn ông ta, khuôn mặt rốt cuộc cũng có vài phần tươi tắn.
Chỉ có đôi mắt nàng là vì mệt mỏi mà vẫn chưa lấy lại được thần thái, “Ta cam đoan với ông ba ngày sau chắc chắc việc này sẽ kết thúc.”
***
Từ Hầu Vân Hiên lên trên núi phải đi mất nửa dặm, dọc đường sẽ có những tảng đá bằng phẳng để người lên núi có thể ngồi nghỉ.
Phía dưới đó là vách núi, xung quanh có mây mù bao phủ khiến cảnh núi non mờ mờ ảo ảo.
Triệu Tử Mại trải một miếng vải trên mặt đá sau đó bày đống đồ ăn hắn mang tới lên trên, cuối cùng mới cong tay mời, “Xin mời ngồi.”
Thoạt nhìn tâm tình hắn không tồi, Mục Tiểu Ngọ cũng yên tâm hơn nên ngồi xuống ngửi ngửi, “Cái gì mà thơm thế?”
“Đồ ăn của tiệm ăn nổi danh nhất kinh thành là Trí