Thân thể Tử Đồng trượt xuống, tựa như một con cá rơi vào ánh trăng mênh mông, nhanh chóng biến mất không để lại một gợn sóng.
Triệu Tử Mại thậm chí không thấy rõ nàng ta biến mất thế nào thì trước mặt đã chỉ còn lại hành lang dài bao trong ánh trăng.
Nó vừa sáng vừa trắng như muốn chọc mù mắt hắn vì vậy hắn không nhịn được rơi lệ mang theo cảm xúc lạnh lẽo cho khuôn mặt.
“Tử Mại.” Rốt cuộc Triệu Văn An cũng thấy bóng hắn đứng trên hành lang gỗ vì thế ông ta gọi một tiếng và vội vàng chạy chậm tới rồi leo lên lầu.
Triệu Tử Mại nghe thấy tiếng bậc thang bị dẫm vang lên “kẽo kẹt” thì không biết vì sao lòng cũng trấn định lại.
Nhưng nước mắt của hắn càng rơi nhiều hơn, bất kể thế nào cũng không ngừng được, giống như muốn trút bỏ toàn bộ tủi thân trong nhiều năm qua.
Đặc biệt là lúc thấy bóng dáng Triệu Văn An xuất hiện ở chỗ ngoặt, trên mặt tràn đầy bất an thì hắn càng thêm tủi thân.
“Sao thế…… Hơn nửa đêm con tới đây làm gì?” Triệu Văn An hơi co quắp, ánh trăng chiếu sáng mấy sợi tóc bạc trên đầu ông ta.
Ông ta muốn cười nhưng khóe miệng chỉ giật giật và nhanh chóng thu lại.
Ông ta cảm thấy mỉm cười trước mặt đứa con trai đang khóc của mình thì quả thực không thỏa đáng.
Triệu Tử Mại thấy hết, lần đầu tiên hắn cảm thấy ông ta không giống người gánh cả quốc gia trên lưng mà giống một người cha bình thường nhất trên thế gian này.
“Cha.” Triệu Tử Mại không biết bản thân làm sao lại gọi danh xưng thân thiết thế này, cũng không biết mình đã bước nhanh tới chỗ Triệu Văn An như thế nào.
Hắn vòng tay ôm lấy ông ta giống như khi còn nhỏ, cả người dựa trong ngực cha mình.
“Con sợ…… Rất sợ……”
Sau khi nói ra mấy chữ này hắn bỗng thấy hối hận, cả người cũng tỉnh táo lại: Liệu Triệu Văn An có đoán ra cái gì không? Nơi này chính là Thính Tuyết Đường, là……
Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn thì một bàn tay ôn nhu đã nhẹ vỗ lưng hắn.
Bàn tay khắc đầy khe rãnh tang thương kia sao lại ôn nhu đến thế? Triệu Tử Mại không rõ nhưng cũng không muốn nghĩ thêm.
Nếu đây là một giấc mộng vậy giờ phút này hắn nguyện ý chết chìm trong đó không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Không sợ, cha ở đây, không có gì phải sợ hết.”
Hứa hẹn của ông ta chính là tấm khiên kiên cố nhất trên đời này.
Dù thế sự có vô thường đến đâu thì nó cũng giúp hắn chống đỡ.
Triệu Tử Mại biết thế và giờ phút này hắn tình nguyện lừa gạt chính mình giao bản thân cho cha hắn.
Tử Mại, về sau hai cha con ta cùng trải qua ngày tháng vui vẻ.
Cứ vậy, thật tốt.
***
“Trực Lệ tổng đốc đại nhân vì muốn Thái Hậu vui vẻ đã hiến một kiện hoàng bào, trên vạt áo có hoa thược dược kết thành từ đá quý các màu, đến lá cây cũng làm bằng phỉ thúy.
Một khi mặc cái áo đó lên người thì quả thực chói mắt, giá trị thì đúng là liên thành.
Đến Đức Linh công chúa nhìn quen việc đời đều nói áo này là bộ xiêm y đẹp nhất đời này nàng ta được nhìn thấy.
Hồng ngọc và phỉ thúy đan xen chiếu sáng cho nhau sặc sỡ loá mắt khiến người ta không mở nổi mắt mà nhìn.”
“Còn có thứ hiếm lạ hơn ấy.
Giang Tô Triệu tri phủ muốn tỏ lòng “hiếu thảo” nên đã dùng số tiền lớn mua một cái máy quay đĩa phát kinh kịch từ nước ngoài về.
Mấy tháng trước ông ta còn mua bốn con chó Tây Dương, loại chó này ngoan ngoãn lại cực kỳ nghe lời.
Ông ta tìm một sư phụ huấn luyện chó để dạy dỗ bốn con chó này cho chúng nó nhảy theo tiếng hát của máy quay đĩa.
Tụi nó vừa nhảy vừa chắp tay hành lễ, chỉ cần nói khẩu lệnh là tụi nó sẽ làm ra hình ra dáng, so với thái giám bên người Thái Hậu còn nhanh nhẹn hơn ấy.”
“Ngươi nói xem những thứ đồ chơi tinh tế lại không đáng giá tiền kia không phải đều là lễ vật quan viên các nơi tặng ư? Ta nghe nói chỉ riêng ba châu phủ chuyên nghề dệt là Tô Châu, Hàng Châu và Giang Nam đã liên hợp chế tạo hơn trăm kiện long bào đủ các loại màu sắc và hình dạng.
Quần áo Thái Hậu dùng trong đại lễ tốn cả thảy 23 vạn lượng bạc trắng.
Từ Viên Minh Viên đến Tử Cấm Thành đều có dựng ban công, lầu các, sân khấu kịch, cổng chào, chỉ nguyên đống ấy đã có tổng chi phí lên