Trans: Jessica.
Beta-er: Phong Linh.
- ----
Vừa chạy đến cửa sân Gia Ngôn mơ hồ nghe được sau lưng có tiếng mở cửa, loáng thoáng còn nghe được tiếng Diêm Dư Trì đang gọi tên mình.
Nhưng giọng nói này, không thể khiến nó dừng lại.
Thay vào đó giống như nhịp trống đòi mạng khiến nó dùng hết sức chạy ra khỏi sân.
Đôi mắt nó dường như ngấn lệ, tai cũng ù đi, giống như có hàng ngàn con ong đang lao tới.
Chỉ có mặt đất dưới chân là thật, là thứ mà lúc này nó có thể cảm nhận được.
Nó đạp lên trên mặt đất.
Nền gạch vững chắc khiến chân nó bị đau, nhưng nỗi đau này như nhắc nhở nó phải thật tỉnh táo, bởi đây không phải là một giấc mơ.
Không biết nó đã chạy trong bao lâu, xuyên qua mấy con đường, mấy cánh cửa, Gia Ngôn cuối cùng cũng không chạy được nữa rồi.
Lúc này quần áo cũng đã ướt đẫm mồ hôi tầng tầng lớp lớp quấn trên thân giống như đang đeo vật nặng nghìn cân vậy.
Cơn đau trong lồng ngực như sắp nổ tung, hơi thở hít vào dường như đều bị mắc kẹt ở trong đó, không cách nào thở ra được.
Sau đó nó phải dừng lại, dựa vào tường và di chuyển từng bước về phía trước.
Bỗng xuất hiện một nhóm người từ phía trước đi tới, Gia Ngôn nhìn thấy bọn họ liền nhanh chóng vụt sang một bên, chui vào một cái sân bên cạnh.
Nó cài then cửa lại, ngồi xuống thở liên hồi, cho đến khi trái tim đang đập thình thịch chậm rãi trở lại bình thường, lúc này nó mới đứng dậy, quay đầu nhìn lại khoảng sân phía sau lưng mình.
Ở đây ngăn nắp một cách kỳ lạ, đối diện với nó là căn phòng có một cánh cửa đang mở.
Ở đó chỉ có một chiếc bình lớn, ngoài ra không có đồ đạc gì khác nữa.
Miệng của chiếc bình được che phủ bằng một mảnh vải đỏ, các đường viền đều đã mục nát, chỉ thấy vết dầu đen cùng với những sợi chỉ lởm chởm.
Hình như còn có thứ gì đó màu vàng thêu ở trung tâm nhưng lại nhìn không rõ.
Gia Ngôn không nhận thấy điều kỳ lạ này.
Bởi bây giờ, tất cả tâm trí của nó chỉ toàn là cảnh tượng mà nó vừa nhìn thấy khi nãy.
Hai người một nam một nữ quấn quýt nhau, mà tấm áo choàng trên người cha nó lúc này trông thật luộm thuộm.
Nó lau mồ hôi, thất thần đi vào trong sân, đến chỗ chiếc bình lớn.
Nó nhìn thấy bóng của chính mình đang phản chiếu trên đó.
Nhưng khi đang chăm chú quan sát, nó đột nhiên giật mình.
Khi còn chưa kịp định thần lại đã bị một sợi chỉ mạnh mẽ kéo ý thức trở về trong cơ thể nó.
Lúc này Gia Ngôn nhìn thấy cái bóng trên chiếc bình đang mỉm cười, đôi mắt cong lên, nhưng con ngươi lại đỏ như máu, giống như mặt trời lặn đằng sau lưng nó.
Trong lúc hoảng hốt, nó dường như nghe thấy âm thanh đọc sách phát ra từ chiếc bình, âm thanh hão huyền như thể đã kéo dài rất lâu trước khi lọt vào tai nó.
"Nước không phân chia giữa các vật, không phân chia trên và dưới? Bản chất con người cũng tốt như nước.
Không phân chia đúng sai.
Bây giờ nó là nước.
Nếu bạn đánh bại nó và nhảy lên, bạn có thể vượt qua họ cá lăng.
Nếu bạn quá phấn khích, thì có thể bạn sẽ ở trên núi."
Giọng nói đột nhiên dừng lại, rồi lại tiếp tục.
"Ai? Là ai đang đứng ngoài cửa"
Nó vừa dứt lời xung quanh liền rơi vào tĩnh lặng, một lúc sau, tiếng đọc sách lại vang lên, "Đó có phải là bản chất của nước không? Sự tình cũng như vậy.
Con người có thể xấu, bản chất cũng có thể là sự thật"
"Phù phù"
Có thứ gì đó bị một dụng cụ cùn đập vào, tiếng đọc sách không còn nữa, thay vào đó là tiếng "sột soạt" do quần áo cọ xát với mặt đất.
Gia Ngôn biết rằng người đang đọc đã bị kéo đi.
Ngón tay của nó bất giác ấn vào cái bình lớn lạnh lẽo, "bóng người" cũng đồng dạng giơ tay lên, chạm vào đầu ngón tay của Gia Ngôn.
"Thuốc Hồng Ngọc...!Thế gian biết này chỉ có hai người chúng ta, ta...!Không có cách nào khác, Đào Hoán, ngươi chớ có trách ta..."
"Không muốn" Gia Ngôn tuyệt vọng hét lên một tiếng, ngay lập tức nỗi hoang mang lo sợ bao trùm lấy nó.
"Phù phù"
Nó cảm thấy cơ thể mình đã rơi vào trong "nước", "nước" vốn dĩ vừa lạnh vừa trơn lại có mùi vị ngọt ngào.
Nhưng một lúc sau, đầu ngón chân đột nhiên đau nhức, như bị cây kim đâm thủng