Đúng vậy, không có, mặc dù ông ta đúng là đáng bị thiên đao vạn quả nhưng ông ta vẫn không tin có chuyện oan hồn lấy mạng.
***
Dương cốc huyện có một dược đường, chưởng quầy tên là Cao Hoài Nhân.
Cao Hoài Nhân, có lẽ ứng với cái tên ấy nên ông ta quả thực là người y thuật cao minh, lại mang lòng nhân từ, là danh y nổi tiếng ở địa phương.
Ông ta xem bệnh cứu người nhưng chưa bao giờ kê đơn thuốc mà trực tiếp bốc thuốc, nấu thuốc sau đó cho người bệnh mang về uống.
Mặc kệ là bệnh khó chữa thế nào chỉ cần uống thuốc ông ta nấu thì bảo đảm hết bệnh, uống một lần đã khỏi.
Cũng vì thế nên dược đường của Cao Hoài Nhân mới được đặt cho cái tên “Vô Phương đường”.
Mười bảy năm trước, vào một mùa hè Cao Hoài Nhân đang ở dược đường sắc thuốc thì bỗng nhiên thấy một kẻ xin cơm ngã trước dược đường.
Bên ngoài mặt trời chói chang, nóng đến độ có thể nướng cháy người ta.
Cao Hoài Nhân không đành lòng vì thế mới nâng kẻ xin cơm kia vào trong phòng, đút nước hạ nhiệt rồi bắt mạch và cho uống thuốc.
Một canh giờ sau kẻ kia dần tỉnh, thấy mình được Cao Hoài Nhân cứu thì quỳ xuống dập đầu, luôn mồm xin Cao Hoài Nhân thu nhận hắn.
Hắn muốn làm trâu làm ngựa quãng đời còn lại để báo đáp ân tình này.
Cao Hoài Nhân nâng tên khất cái kia lên, vừa hỏi mới biết người nọ tên là Dương Trung, vì quê nhà bị ôn dịch, người trong nhà chết hết nên hắn đành rời xa nơi chôn nhau cắt rốn ra ngoài đi ăn xin.
Nhưng ai biết được dọc đường này hắn bị đói quá, lại vì nóng bức không có nước uống mà té xỉu trước cửa dược đường.
Cao Hoài Nhân thấy hắn thật sự đáng thương, cũng biết nếu hiện tại đuổi hắn đi thì hắn chỉ có một con đường chết thế nên ông ta đồng ý tạm giữ hắn lại.
Chờ ôn dịch qua đi ông ta sẽ tặng lộ phí để hắn về nhà.
Dương Trung là kẻ thông minh lại có ánh mắt, từ khi được Cao Hoài Nhân nhận vào nhà mỗi ngày hắn đều bận rộn trong ngoài, thu dọn dược đường ngăn nắp gọn gàng.
Không những thế, hắn còn bắt đầu học để giúp Cao Hoài Nhân bốc thuốc.
Vô Phương đường nổi danh vì bốc thuốc giá thấp, hơn nữa những người khó khăn quẫn bách tới còn được tặng thuốc miễn phí.
Cao Hoài Nhân lại có yêu cầu cao với chất lượng của dược liệu, không chịu lấy hàng kém đổi hàng tốt nên phí tổn của Vô Phương đường so với nơi khác cao hơn nhiều.
Người của Cao gia cũng vì thế mà luôn túng quẫn, thậm chí không thuê nổi tiểu nhị.
Việc bốc thuốc, nấu thuốc đều dựa vào mình Cao Hoài Nhân khiến ông ta thường bận tối mày tối mặt.
Lúc này có thêm Dương Trung nên sự tình cũng bớt căng thẳng hơn.
Nhưng chuyện bốc thuốc nhìn như đơn giản lại yêu cầu cực kỳ cẩn thận.
Cao Hoài Nhân nói với Dương Trung rằng lúc làm việc ở Vô Phương đường thì nhất định phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không thể có sơ xuất.
Nếu người bệnh uống nhầm thuốc vậy thanh danh dược đường hỏng là việc nhỏ nhưng người bệnh có bất trắc mới là chuyện lớn.
Dương Trung nghe vào trong tai, ghi tạc trong lòng.
Hắn làm tiểu nhị ở Vô phương đường ba tháng, chưa bao giờ bốc sai một vị thuốc nào, cũng học thuộc hết các loại thuốc.
Mỗi một việc hắn đều làm hoàn hảo, không hề sai lầm.
Cao Hoài Nhân rất là vừa lòng, cũng càng thêm tin tưởng Dương Trung.
Vào chạng vạng một ngày sau khi đóng cửa hiệu thuốc ông ta đứng trước quầy thuốc nhìn Dương Trung và hỏi hắn có muốn làm đồ đệ của mình không.
Dương Trung đương nhiên là cầu mà không được, vì thế Cao Hoài Nhân đưa hắn tới nội viện và lấy từ trong phòng ra bảy bộ nồi.
Những cái nồi này Dương Trung đương nhiên đã thấy, chẳng qua hắn không biết cách dùng của chúng bởi vì lúc Cao Hoài Nhân nấu thuốc không cho phép người khác ở bên cạnh quan sát.
Cao Hoài Nhân nói đây là do tổ tiên nhà họ truyền xuống, tổng cộng có 49 cái nồi với các màu khác nhau.
Mỗi bộ nồi có 7 cái xếp từ nhỏ tới lớn.
Nồi này là do tổ tiên của ông ta mời người đặc biệt làm ra, nấu thuốc gì cần dùng nồi màu gì, lớn hay nhỏ đều có quy định, tuyệt đối không thể dùng lẫn.
Lúc này Dương Trung mới bừng tỉnh, hóa ra thuốc của Vô Phương đường thần kỳ ở chỗ nó được nấu trong bộ nồi này.
Hóa ra Cao Hoài Nhân không cho người bệnh mang thuốc đã bốc xong về nấu cũng là vì bảy bộ nồi này.
Dương Trung nhìn bảy bộ