“Tỷ tỷ ra đi quá đột ngột, ta biết ngươi thực thương tâm nhưng hiện tại lão gia đã thế kia, nam nhân trong nhà có thể gồng gánh chống đỡ cũng chỉ có ngươi.
Tốt xấu gì ngươi cũng nên vực dậy tinh thần và xử lý hậu sự cho tỷ tỷ.”
Ánh mặt trời chen qua cửa sổ đóng chặt và tưới ánh sáng ôn hòa ấm áp xuống căn phòng.
Mặt Song Bích cũng bị ánh sáng này mạ một tầng nhu hòa, bộ dạng thanh lãnh của ngày thường cũng tan đi ít nhiều.
Nàng ta lúc này có thêm vài phần điềm tĩnh, đôi mắt kia chớp động ánh sáng quyến rũ.
Vốn Chu Dự Phong còn đang thương tâm lại bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm thì hơi ngây người, hai tay không nhịn được lại càng siết chặt eo Song Bích, đầu cọ lên ngực nàng ta nhẹ nhàng vu.ốt ve.
“Mẫu thân cũng coi như được giải thoát rồi,” hắn nâng một tay lướt qua bả vai Song Bích và vu.ốt ve làn da tinh tế phía sau cổ của nàng ta, “Ta biết bà ấy vẫn luôn chán ghét cái nhà này, vẫn luôn muốn thoát khỏi đây chẳng qua bà ấy bị trói chân cẳng, dù bay cao thế nào cuối cùng cũng bị kéo xuống thế nên chỉ có thể nhận mệnh.
Nhưng Bích Nhi,” Chu Dự Phong ngước mắt nhìn Song Bích thấy lông mày nàng ta mỏng manh như nét vẽ, giống một sợi khói nhạt nhẽo lúc nào cũng có thể biến mất, “Bích Nhi, chúng ta sẽ không như thế, tuy ta không nên thân nhưng tốt xấu cũng đọc sách mấy năm.
Nàng đi theo ta nhất định sẽ không chịu khổ, ít nhất ta sẽ không để nàng phải làm thiếp, phải chịu những cơn giận dữ vô cớ.”
“Lão gia đối xử với ta cũng thực tốt.”
Qua một lúc lâu Song Bích mới chậm rãi nói ra một câu này.
Cả người Chu Dự Phong căng lên, hắn ngồi thẳng trước mặt nàng và cẩn thận nhìn vào đôi mắt giống như luôn có một tầng sương mù che phủ kia và hỏi, “Bích Nhi, chẳng lẽ nàng có tình với ông ta ư?”
“Nói thế nào nhỉ?” Song Bích nhíu mày, giống như đang nghĩ trả lời thế nào mới có thể trấn an người trước mặt nhưng còn chưa kịp nói gì thì môi đã bị chặn lại.
“Bích Nhi, ngoài ta trong lòng nàng không thể có người khác.” Chu Dự Phong thở hồng hộc buông nàng ta ra và nói một câu này.
Song Bích thở dài, đầu ngón tay cọ cọ ngực hắn, khóe mắt bỗng nhiên ngước lên nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh của hắn và nói, “Dự Phong, ngươi nói xem vì sao hôm nay Thúy Vi lại không nói ra việc tối qua? Tối hôm qua rõ ràng nàng ta nhìn thấy ngươi tới chỗ ta, sáng nay còn tới cửa nói ta vài lời mát mẻ, ám chỉ nàng ta đã nắm được nhược điểm của chúng ta.”
“Ta cũng không hiểu,” Chu Dự Phong ôm Song Bích vào lòng nói, “Nhị di thái là người không chịu buông tha kẻ khác nhất, nhưng nhiều năm qua cũng chưa bao giờ thấy nàng ta khắt khe ai.
Khi ta còn nhỏ nàng ta đối xử với ta cũng không tồi, cũng không vì quan hệ bất hòa với mẫu thân mà giận chó đánh mèo với ta.”
“Thế nên Thúy Vi là người tốt ư?” Song Bích gối đầu lên vai hắn, đầu ngón tay không chút để ý đùa bỡn một sợi tóc, miệng chậm rãi nói, “Dự Phong, lần này ngươi đến thị trấn có nghe được chuyện gì vui không?”
“Đồ hiếm lạ ta đều mua về cho nàng rồi không phải sao?”
“Không phải những cái đó,” Song Bích lắc đầu, trong ánh mắt giống như có ánh sáng như sóng gợn lăn tăn, “Trong thị trấn không có tin tức gì mới mẻ sao? Suốt ngày ta bị nhốt trong nhà nên cảm thấy mình sắp biến thành một viên gạch trên đất, hoặc một mảnh ngói trên nóc nhà rồi.
Cả người ta lộ ra ẩm mốc, đến hô hấp cũng không thông thuận.”
Chu Dự Phong thấy nàng ta hơi buồn bực thì nhéo cái mũi nho nhỏ kia một cái rồi cười khẽ nói, “Mới vừa rồi bảo nàng theo ta nàng còn không tình nguyện, hiện tại lại nói những cái đó,” nói xong thấy Song Bích nhíu mày thế là hắn lập tức ghé vào bên tai nàng ta nói, “Được, được, không đùa với nàng nữa, ta không nói là vì sợ dọa nàng chứ không phải vì cái gì khác.”
Song Bích quay đầu nhìn hắn,